mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu
Con đền mạng cho bà ta. Bố mẹ có đi, cũng chẳng lấy lòng được, còn phải trả tiền viện phí." Mẹ Thuý Thuý không nghĩ ra được cách nào, bèn gọi điện cho em gái. Em gái vừa nghe xong, nói cả nhà họ sẽ đến ngay.
Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu - Chương 32 sau khi kết hôn sẽ cùng liên thủ với gia tộc nhà vợ, sau đó cả hai bên cùng hợp tác
Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu - (Chương 47) - Tác giả Kỷ Đạt Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Chương 10. Mẹ Đại Lâm đi gần như chạy đến nhà Thúy Thúy, ngã vào người mẹ Thúy Thúy và bắt đầu gào khóc. Bà khóc lóc kể lại đầu đuôi mọi chuyện, nói bà mẹ kế xấu xa của bà muốn đến tranh giành nhà, bà và bố Đại Lâm đang cố gắng đuổi họ ra ngoài, thì Vương Hinh sát khí đằng đằng đến, chém
Nhà chồng phức tạp, mẹ chồng mang đồ ăn đi cho, các chị chồng lại thường xuyên dẫn cả nhà sang "ăn ké" khiến nàng dâu đau đầu. (Ảnh minh họa) Chuyện của mẹ N. sau khi được chia sẻ ra cũng khiến nhiều người cảm thông vì sự phức tạp khi sống chung với bố mẹ
hp oppo a3s tiba tiba mati total dan tidak bisa dicas. Giải tríSáchĐiểm sách Thứ sáu, 5/3/2010, 1046 GMT+7 Những năm gần đây, văn học đương đại Trung Quốc mang lại cho độc giả những “món ăn” khá hợp khẩu vị. Đó là tính bạo liệt và hấp dẫn của các sự kiện và cách miêu tả các sự kiện đó. Tên sách Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâuTác giả Kỷ ĐạtDịch giả Hương LyNXB Hội Nhà văn Cuốn Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu của nhà văn Trung Quốc Kỷ Đạt thuộc loại này. Tính bạo liệt của tác phẩm không chỉ thể hiện ở tên sách, mà còn thể hiện rất rõ thông qua các nhân vật và tình tiết trong sách. Cách kể chuyện nhanh, gọn với ngôn từ mạnh mẽ cũng làm cho cuốn sách trở nên hấp dẫn hơn. Sau 30 năm đổi mới thành công, xã hội Trung Quốc bước vào một giai đoạn mới. Giai đoạn này đặt ra nhiều vấn đề phức tạp và lý thú. Nhà văn Kỷ Đạt nắm bắt được cái không khí xã hội Trung Quốc đương đại nên đã chọn cho mình đề tài ăn khách trong Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu. Trang bìa cuốn là viết về chuyện hôn nhân - gia đình, nhưng thực chất đây là cuốn sách về sức mạnh của đồng tiền trong xã hội đang làm giàu. Trên cái nền cuộc hôn nhân của Thúy Thúy và Đại Lâm, những toan tính về tiền bạc quay cuồng trong con người của mẹ Đại Lâm và những người thân của bà đã chi phối mọi hoạt động của họ. Chính điều này là nguyên nhân gây nên những mối bất hòa và những cuộc xung đột tàn khốc. Con người luôn hống hách và ngông cuồng như mẹ của Đại Lâm, lúc cần cũng biết “xuống nước”, nhưng đó chỉ là những hành động hướng thiện giả vờ, phục vụ những âm mưu sâu xa hơn. Phần lớn các mưu mô của nhân vật là nhằm mục đích triệt hạ đối phương và kiếm cho được thật nhiều tiền. Cuốn sách cũng thiên về hành động với những vụ ẩu đả theo kiểu nửa dằn mặt, nửa trả thù. Điều này gợi lại tính chất “chưởng” - vốn là một thứ “đặc sản” trong văn học Trung Quốc. Nhóm của Vương Hinh em con dì của Thúy Thúy, Đại Thiếu, Minh Minh là đại diện điển hình cho một bộ phận thanh niên của những gia đình giàu có ở Trung Quốc - họ ngổ ngáo, ngang tàng, hành động nhiều, suy nghĩ ít. Vấn đề khiến không ít người băn khoăn là, tại sao hai con người trẻ tuổi, có học thức, hiểu pháp luật, trong sáng và lương thiện - Đại Lâm và Thúy Thúy nhất là Thúy Thúy lại hoàn toàn bị những mối quan hệ gia đình chi phối và trở thành những nạn nhân của các vụ tính toán vị kỷ, trả thù trả thù kiểu xã hội đen? Phải chăng họ cũng bị những thói xấu “thâm căn cố đế” từ xa xưa dẫn dắt? Tác phẩm lột tả rất nhiều tính cách điển hình của người Trung Quốc. Ngoài việc họ giỏi làm ăn, buôn bán, tính toán sâu xa; họ còn bị chi phối nặng nề của tư tưởng Nho giáo. Đó là việc mẹ của Thúy Thúy bị chết do không chịu nổi những lời chửi rủa độc địa của mẹ Đại Lâm. Chửi rủa một cách thâm thúy và tác động lên đối thủ bằng tất cả sức mạnh ác hiểm của ngôn từ vốn là một đặc tính của người Trung Quốc. Dẫu là bạo liệt, nhưng thông qua nhân vật Thúy Thúy, cuốn sách cũng khẳng định khát vọng tình yêu trong sáng, mãnh liệt ở con người không thể nào mất đi. Sau khi cuộc hôn nhân với Đại Lâm tan vỡ, Thúy Thúy đã dành tình yêu cho Dương Chiến. Cô yêu âm thầm, mãnh liệt và hoàn toàn không vụ lợi. Cô quyết định giữ lại giọt máu của người mình yêu, sinh ra một đứa con khỏe mạnh, xinh đẹp, dù bị người yêu bỏ rơi. Đây là nét đẹp lấp lánh ở một người con gái dịu dàng, thông minh và lương thiện, dù đã phải trải qua bao khổ đau, mất mát. Đây cũng chính là điểm tích cực của cuốn sách - gợi cho con người vươn tới cái Thiện, cái Đẹp. Hồ Bất Khuất
Cả nhà người ta còn đang bàn kế nuốt chửng gia sản của nhà Thúy Thúy, mẹ Thúy Thúy vẫn còn than ngắn thở dài, thấy lạ là sao Đại Lâm vẫn chưa đến đón Thúy Thúy. > Đọc từ đầu - Đã hai tuần trôi qua, chẳng có chút tin tức gì, mẹ Thúy Thúy trong lòng thấp thỏm không yên, lo rằng hôm đó Thúy Thúy nói muốn ly dị đã làm tổn thương Đại Lâm. Bà bàn bạc với chồng hồi lâu, quyết định gọi điện cho Đại Lâm. “Đại Lâm à, bố mẹ con vẫn khỏe chứ? Thúy Thúy không hiểu chuyện, bên nhà con cần khoan dung cho nó, con ít nhiều cũng phải khuyên bố mẹ con. Tối nay, chúng ta hãy đến nhà hàng Thiên Khai ăn bữa cơm nhé. Mọi người cùng ngồi ăn, bỏ qua những chuyện không vui đi”. Đại Lâm định nói, thì mẹ Đại Lâm giật lấy ống nghe. Mẹ Thúy Thúy vội vàng hỏi thăm mấy câu, đưa ra đề nghị buổi tối cả hai nhà cùng đi ăn. Mẹ Đại Lâm hừ mũi, nói “Bà thông gia à, điều quan trọng là Đại Lâm nhà tôi cũng rất đau lòng, muốn ly hôn. Mấy hôm nay, chị em nhà tôi đang giới thiệu cho Đại Lâm mấy cô sinh viên đại học xinh đẹp, bố cô ta làm ở bộ, ở sở gì đó, nói tối nay dẫn Đại Lâm đi xem mặt, tạm biệt nhé!” Mẹ Thúy Thúy hoảng hốt nói liền mấy tiếng “alô” vào điện thoại, rồi mới từ từ gác máy. Sau đó, bà vội vàng gọi điện thoại cho Thúy Thúy. Thúy Thúy nghe xong, nói “Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng lo, đâu sẽ vào đó cả thôi". Đặt điện thoại xuống, Thúy Thúy ôm mặt, hồi lâu không nói gì. Muốn gọi điện cho Đại Lâm để hỏi cho rõ ngọn ngành, song lại cảm thấy không cần thiết, nên cứ ngẩn người ra. Tiểu A, Tiểu C và Thúy Thúy cũng khá thân thiết, đều đến hỏi thăm cô, xem có chuyện gì, cô nói khẽ, sự mệt mỏi giống như nước triều dâng nhấn chìm mọi sức lực của cô. Tiểu C đập bàn đánh “bụp” một tiếng, bắt đầu chửi bới sao Thúy Thúy lại gặp phải cái gia đình quái ác đến thế. Thúy Thúy mặt trắng nhợt, nói với chị quản lý “Chị ơi, em muốn vào bộ phận nghiệp vụ, chị giúp em nói với tổng giám đốc được không ạ?”. Thúy Thúy mặc dù hiền lành, nhưng không phải ngốc. Lúc cô được tuyển dụng vào công ty này, đã sắp xếp cho cô làm nghiệp vụ đối ngoại, mấy hôm sau, mọi người phát hiện ra cô vụng đường ăn nói, không đáp ứng được yêu cầu công việc, nên lập tức điều cô về đơn vị quản lý tư liệu. Thúy Thúy cũng là người biết mình biết người, an phận làm suốt ba năm trời. Bây giờ, những người ở bộ phận nghiệp vụ, lương tháng đều lên đến vạn tệ, ít nhất cũng bảy nghìn tệ, cô vẫn chỉ nhận được 1300 tệ tiền lương còm. Chị quản lý lấy làm lạ, sao bỗng dưng lại nói đến việc này? Thúy Thúy bình tĩnh nói “Bộ phận nghiệp vụ đãi ngộ khá hơn, em nghĩ, đã ly hôn, thì số tiền 20 vạn tệ của mẹ em coi như mất, em muốn kiếm được 20 vạn để trả lại cho mẹ. Em biết biểu hiện của em chưa được tốt, nhưng, sau này em sẽ cố gắng làm, em có thể chịu đựng được áp lực công việc của bộ phận nghiệp vụ…” Chị quản lý nghĩ một lát, rồi quyết định đưa cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc xem thế nào. Tổng giám đốc là một người đàn ông trung niên béo mập, ông nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của Thúy Thúy, không nỡ đả kích cô, bèn nói “Vậy cô hãy thử một tháng đi, tạm nhận lương như cũ, đợi chuyển chính thức rồi tính sau”. Thúy Thúy gật đầu khóc và nói “Cảm ơn chú!”. Sau đó, Thúy Thúy bận rộn với việc làm quen nghiệp vụ tại bộ phận nghiệp vụ. Sự bận rộn vất vả của công việc dần dần làm tan đi nỗi đau của việc Đại Lâm đi tìm đối tượng mới. Mẹ Thúy Thúy biết sự nghiệp của con gái quan trọng, nên cũng không thúc giục gì cô nữa. Hai tháng trôi qua, Đại Lâm đứng ngồi không yên được nữa. Hôm đó, mẹ anh nói đi gặp đối tượng, bị Đại Lâm oán trách hồi lâu. Nhiều lần anh muốn gọi điện thoại cho Thúy Thúy, vì thực sự anh rất nhớ Thúy Thúy, vợ chồng mới cưới mà, anh cũng biết mẹ muốn tốt cho anh, nếu như bây giờ đón Thúy Thúy về nhà, thì coi như phí bao công sức trước đây. Cứ nghĩ đến số tiền 280 vạn tệ, là Đại Lâm lại phấn khích, như thể nhìn thấy ngôi nhà tráng lệ của mình, một quang cảnh được mọi người vây quanh, người mẹ vất vả cả đời của anh cũng có thể đi du lịch toàn thế giới rồi. Hôm nay, mẹ Thúy Thúy cuối cùng không kìm lòng được, lại gọi điện cho Đại Lâm. Đại Lâm sớm đã vô cùng sốt ruột, lập tức đồng ý hai nhà cùng đi ăn. Đúng 6 giờ, tại cửa nhà hàng Tiểu Triệu Hưng, cả nhà Thúy Thúy đợi nhà Đại Lâm. Mẹ Đại Lâm miễn cưỡng gật đầu thay lời chào với bố mẹ Thúy Thúy. Còn Đại Lâm thì vội vàng chạy đến ôm chặt Thúy Thúy, hân hoan nói “Bà xã, anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không?” Bố mẹ Thúy Thúy đều cảm thấy phấn khởi, mẹ Đại Lâm thì bĩu môi. Thúy Thúy để ý thấy thái độ của mẹ chồng, cảm thấy kinh tởm, đẩy Đại Lâm ra, lạnh lùng nói “Có phải là bà xã của anh hay không, còn khó nói lắm!” Sau đó mọi người cùng bước vào nhà hàng. Đại Lâm vội đi theo, khuyên giải “Thúy Thúy, thôi em đừng giận mẹ nữa, người một nhà tranh cãi mà còn ghi thù sao, nghe lời nào!” Vừa nói, anh vừa lấy cánh tay gầy gò của mình ôm ngang eo Thúy Thúy. Thúy Thúy bực bội đẩy ra, tự đi lên tầng trước. Cô vốn không muốn đến, nhưng mẹ lo lắng suýt khóc, nói hai vợ chồng có ai không cãi cọ bao giờ, cãi một lúc lại làm hòa thôi. Vợ chồng sống với nhau cả đời, “môi còn có lúc vấp phải răng mà”. Lần này Đại Lâm đã đi gặp mặt, nhỡ may thực sự thích cô sinh viên đó, thì con biết làm sao đây? Thúy Thúy cũng bàng hoàng, quả thực ly hôn luôn, cũng khó mà chấp nhận được. Hồi đầu Thúy Thúy quen Đại Lâm trong trường đại học, đều là đồng hương, nên tự nhiên cảm thấy thân thiết. Ngày nào Đại Lâm cũng giúp cô đi mua nước, giặt quần áo, trò chuyện với cô, rất chăm chỉ chịu khó, giúp cô giải tỏa được rất nhiều cảm giác cô đơn nơi xứ lạ. Thúy Thúy dần dần để anh bước vào trái tim cô, sau đó đương nhiên hai người kết hôn, mọi người đều cho rằng Thúy Thúy rất yêu Đại Lâm, Thúy Thúy cũng cho rằng trong trái tim cô, Đại Lâm là duy nhất, là tất cả tình yêu của cô. Biểu hiện của Đại Lâm sau khi kết hôn quả thực khiến Thúy Thúy vô cùng đau xót, giữ chặt cô, để mặc mẹ chồng tát cô mấy cái. Thúy Thúy lớn bằng ngần này, được bố mẹ cưng chiều che chở như báu vật, đã ai động đến ngón tay cô đâu, sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục hôm nay chứ? Sau khi việc xảy ra, Thúy Thúy uất nghẹn đến phát run lên, cái thứ cảm giác bị sỉ nhục khắc ghi mãi trong lòng, không bao giờ phai, cứ nghĩ đến, là khuôn mặt cô xám ngoét lại, và toàn thân run rẩy. Cô không nói với bố mẹ, sợ họ buồn vì cô, mấy cái bạt tai này quá tủi nhục, đến nỗi ngay cả trước mặt hai người thân yêu nhất của cô, cô cũng cảm thấy nhục nhã vô cùng, không thể hé răng ra. Ngày hôm nay, cô dùng ánh mắt một người lạ để nhìn nhận lại Đại Lâm, phát hiện ra anh ta thật nhỏ bé, gầy gò, sắc mặt vàng vọt, đi khép nép sau mẹ, thật chẳng giống đàn ông con trai chút nào! Sao lại có thứ cảm giác này nhỉ? Thúy Thúy đau lòng đến độ không tự kiềm chế được! Mẹ Đại Lâm bước vào phòng đặt trước, than thở “Ôi, cũng chẳng phải nơi sang trọng lắm!” Cả nhà Thúy Thúy yên lặng. “Muốn đi Shangri-la [ 1], bà cũng không xem lại xem mình có xứng không!” Cửa phòng bật mở, một cô gái mắt nhìn giận dữ, vừa đạp cửa chửi. Đây là Vương Hinh, cô em họ Thúy Thúy, rất chanh chua, sắc sảo, vừa nhìn đã biết không nên dây vào. Dáng người cô cao ráo, mặc chiếc quần đen bó, đôi giày da đỏ chót, áo trắng bó hở rốn, để lộ vai và lưng, nhuộm tóc nâu, trang điểm nhẹ, đeo một chiếc khuyên tai bạch kim. Cô là con nhà dì Thúy Thúy, tính tình nóng nảy, mới 22 tuổi đã bắt đầu theo bố ra thương trường kinh doanh. Mẹ Đại Lâm vừa nhìn thấy cô, liền ngậm miệng. Trong đám cưới, chính cô là người chửi Đại Lâm là con rể ở rể. Vương Hinh vẫn cứ thắc mắc tại sao Thúy Thúy lại yêu cái anh chàng Đại Lâm gầy gò nhỏ thó nghèo rớt này. Trước đây, chỉ vì lời nói không hợp, Vương Hinh đã ra tay ngay, hôm nay, cô nghe nói có buổi gặp mặt này, cố tình dẫn theo bạn trai là Đại Thiếu và người anh em Minh Minh đến. Ý cô là, nếu như gia đình Đại Lâm không tử tế thật thà, thì hãy đợi để bị tẩn cho một trận nên thân! Mẹ Đại Lâm không dám gây sự với cô. Hôm tổ chức lễ cưới, cô chửi Đại Lâm, mẹ Đại Lâm nói lại vài câu, Vương Hinh lao đến chửi, còn định đánh bà, bị bố Vương Hinh giữ chặt lại. Từ đó, mẹ Đại Lâm có ấn tượng đặc biệt sâu sắc đối với cô Vương Hinh này. Đại Lâm nhìn thấy cục diện này, sợ quá không dám nói gì. Cậu Đại Lâm đứng lên, hét “Làm gì thế? Chị tao với nhà thông gia nói chuyện, mấy người lạ chúng mày đến đây gây chuyện gì?” Ông và vợ nghe nói có người mời đi ăn, nhịn cả bữa trưa. Đại Thiếu cười đểu “Chúng tôi là họ hàng, ông là ai, ông là cái thá gì chứ, ông làm gì có tư cách nói ở đây?” Lời qua tiếng lại, có vẻ như sắp xảy ra chuyện. Mặt bố mẹ Thúy Thúy thất sắc, thực ra, họ vốn không ngờ Vương Hinh đến, sáng nay, chỉ gọi điện thoại nói cho em gái biết việc này, không ngờ Vương Hinh đến, còn dẫn thêm người. Họ quá hiểu về tính cách của đứa cháu này, hôm nay, nếu không xảy ra việc gì ngoài dự liệu, chỗ này sẽ bị thành một đống hỗn độn hoang tàn, Đại Lâm và bố mẹ anh có thể khỏe mạnh đi ra ngoài cũng là một việc không dễ dàng chút nào. Họ vội giữ chặt Vương Hinh tay đang nắm lại, mắt chăm chăm như chuẩn bị lao vào cuộc ẩu đả “Cháu ơi, đừng có gây chuyện nữa”. Vương Hinh nhíu mày, đẩy nhẹ mẹ Thúy Thúy ra ngoài “Dượng, dượng cũng ra ngoài đi, nắm đấm không có mắt đâu”. Nói xong, liền đẩy bố Thúy Thúy ra ngoài, sau đó, trừng mắt nói với nhân viên phục vụ “Chúng tôi thương lượng công việc, không thích bị quấy rầy, có bất cứ tiếng động nào, cũng không được vào, không được báo cảnh sát! Nghe thấy gì chưa?” Nói xong, chốt cửa lại, trợn mắt “Đánh!” Cô muốn lật đổ bàn, nhưng bàn nặng quá, không lật đổ được, cô hằm hằm nhìn Đại Thiếu và Minh Minh. Hai người bọn họ cười hi hi, mỗi người giơ một chân, cái bàn đổ rầm một tiếng. Trận địa trong phòng đã được bố trí xong. Còn tiếp... Trích Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu, tác giả Kỷ Đạt, NXB Hội Nhà văn ấn hành
1. Tóm tắt Trước khi đến với câu chuyện, khi ai đọc qua tên tác phẩm cứ ngỡ đó là một thể loại kinh dị nhưng thật ra đây là thể loại ngôn tình, ngôn tình không mấy có kết thúc có hậu. " Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu " là tác phẩm của Kỷ Đạt từng nổi vài năm trước, câu chuyện kể về mối tình và hoàn cảnh của gia đình Thúy Thúy với Tôn Đại Lâm. Thúy Thúy là một cô gái trẻ, hiền lành từng có tình yêu sâu đậm với Đại Lâm trong 6 năm, sau khi cô tốt nghiệp trường đại học, Đại Lâm và Thúy Thúy kết đôi thành vợ chồng, cô trở thành một nàng dâu trẻ, chân ướt chân ráo bước vào nhà Tôn Đại Lâm làm dâu. Bởi vì chưa có kinh nghiệm từ cuộc sống, nên có thể nói do cô là con một của gia đình. Được bố mẹ đẻ cưng chiều nên chỉ ăn với học, vừa tốt nghiệp liền cưới Đại Lâm nên tuổi đời còn rất non. Cứ tưởng, cuộc sống mẹ chồng - nàng dâu sẽ như trên phim ảnh nhưng thật ra nó còn khắc nghiệt hơn khi bị chồng phản bội dẫn bồ nhí về. Ngày đầu làm dâu, Thúy Thúy không thể nào tránh khỏi những sai sót. Những việc đó có thể sẽ sửa được từ từ, nhưng mẹ Đại Lâm lại quá quá quắt, khi Thúy Thúy đi làm bị trễ giờ chẳng kịp ăn sáng, trưa ăn hộp cơm bị ố thiêu với 10 tệ, mẹ Đại Lâm chửi lên bờ xuống ruộng. Đến lúc gần tan làm, mẹ Đại Lâm gọi nhờ mua đồ nấu bữa tối cho cả gia đình bởi vì số tiền thức ăn cần mua quá lớn, nên Thúy Thúy nhờ Đại Lâm đi mua cùng. Do số tiền mà Thúy Thúy không đủ để trả, Đại Lâm phải trả tiền giùm, mẹ Đại Lâm mắng cô, tại sao cô có tiền không trả lại nhờ Đại Lâm trả giùm, Thúy Thúy nói họ là vợ chồng, trả tiền cho nhau có gì là không phải. Bà mẹ chồng quát cô "Giống cái con khỉ? Tiền Đại Lâm làm về đưa tôi giữ, còn cô đi làm có đưa được đồng nào cho tôi không mà giống?" Thúy Thúy bởi vì nghe đúng lời dặn của mẹ đẻ nên cô không cãi cọ, hay hỗn láo với mẹ chồng. Mẹ Đại Lâm chửi cô hỗn láo, sỉ nhục mẹ đẻ Thúy Thúy rồi hai người xảy ra xô xát. Thúy Thúy bị chảy máu đầu, mẹ Đại Lâm bị cào vào mặt, hai người được đưa đến đồn công an. Miệng mẹ Đại Lâm kêu than ở đồn muốn náo động thành cái chợ. Họ nhìn bà với vẻ mặt khinh thường, môi mỏng, gò má cao, đi lúc nào cũng ngưỡng mặt lên trời. Anh Trương biểu môi nói rằng "Mẹ chồng ức hiếp nàng dâu tôi còn tin, chứ bảo nàng dâu ức hiếp mẹ chồng có mù tôi mới tin lời bà". Tóm lại mẹ Đại Lâm bị giam lỏng trong đồn đến 3 ngày dù người nhà Đại Lâm có gọi lên chức trách thành phố nhưng cũng chẳng ai mà thèm quan tâm. Thúy Thúy về nhà mẹ đẻ một thời gian, dường như cô chẳng còn tin vào chuyện tình cảm giữa mình và Đại Lâm, lúc Thúy Thúy bị mẹ Đại Lâm đánh, anh chẳng hề giúp đỡ, đẩy cô sang một bên đến sức đầu mẻ trán. Thời điểm Thúy Thúy ở nhà mẹ đẻ, em trai mẹ Đại Lâm nói nhà Thúy Thúy và cửa hàng ông bà ngoại cô tổng lại đến 280 vạn tệ, mắt họ sang trưng như đèn. Khi nghe chuyện mà mẹ Đại Lâm cùng bố mẹ Bá Bá nói chuyện, anh tức giận chửi họ "thật vô liêm sỉ". Bố Bá Bá giận cả "tím người" nói anh biết gì mà xen vào. Bá Bá quay về phòng sẵn tiện đóng sập của một cái rầm. Rồi đến một ngày, gia đình Thúy Thúy hẹn mẹ Đại Lâm đến nhà hàng cùng dùng bữa. Hôm đó, có cả Vương Hinh em họ Thúy Thúy, Đại Thiếu và Minh Minh cứ tưởng rằng buổi ăn uống sẽ bình thường nhưng khi Vương Hinh đến, mọi chuyện hỗn loạn như bãi chiến trường. Cả căn phòng náo loạn, bọn họ đập phá ầm ĩ, cả nhà Đại Lâm sợ rén người. Khi nhắc đến chuyện trả 20 vạn tệ cho nhà Thúy Thúy, bà ta nhảy xổng người, liền quay qua tìm Thúy Thúy tát mấy cái vào mặt cô. Hành động quá nhanh, chẳng ai có thể kịp phản ứng, Hinh Hinh vội kéo bà ra khỏi chị mình, Thúy Thúy đơ như một cây cột, chẳng đáp trả hay đánh lại. Mặt cô đầy máu, thấy bên trong ầm ĩ, nhân viên gọi cảnh sát. Lần thứ 2 tại đồn cảnh sát, gia đình Đại Lâm và Thúy Thúy có mặt tại đây, bị mẹ Đại Lâm đánh đến chảy cả máu mặt và ù cả tai, Hinh Hinh nhảy dựng lên như một con nhím xù lông. Cô cảnh sát nhìn mẹ Đại Lâm thì phát hiện ra, bà ta từng cố tình xé áo cô và bị anh Trương mắng thậm tệ "Bà bị đồng tính à? Làm gì mà xé áo con gái người ta". Cả đám Hinh Hinh, Đại Thiếu và Minh Minh quá quen khi ra vào nơi này, họ nhìn thấy anh Trương tay bắt mặt mừng như gặp tổng thống. Mẹ Đại Lâm vẫn như cũ, sồn sồn trong đồn như chốn không người, còn về gia đình Thúy Thúy khi nghe con bị ù tai liền đưa cô đến bệnh viện khám và được chuẩn đoán là bị "điếc tạm thời". Chuyện đến nước này, Thúy Thúy đành về sống với mẹ đẻ một thời gian dài. Hai nhà không qua lại, nhưng mẹ Đại Lâm nghĩ đến số tiền 280 vạn tệ liền nháo nhào quyết có bằng được. Thúy Thúy về nhà mẹ đẻ trấn tĩnh tinh thần. Vương Hinh kêu Minh Minh đến nhà mẹ Thúy Thúy dẫn Thúy Thúy đi chơi, cố tình may mối cho 2 người, khi đi chơi về, gặp Đại Lâm và mẹ Đại Lâm đứng chờ cô từ chiều, bắt trận tại đình. Đại Lâm lên cơn ghen "Cô còn là vợ tôi, chúng ta chưa ly hôn mà dám đi quyến rũ với thằng khác?", mẹ Đại Lâm thêm muối thêm ớt, bà làm ầm ĩ, bị hàng xóm xung quanh dòm ngó rồi mới chịu ra về. Việc trên công ty, Thúy Thúy được chuyển vào bộ phận mới, tiền lương cũng khá hơn lúc đầu. Đó là công ty Thúy Thúy hợp tác với bên công ty tổng giám Dương, tại cuộc họp Thúy Thúy có điều đáng ngờ, liền lắp ba lắp bắp đứng dậy nói rụt rè mãi hồi mới xong. Bị giám đốc Dương chế giễu, khiến cô nhớ đến sự sỉ nhục vói cả 5 ngón tay mẹ Đại Lâm từng tác cô, run lên khóc. Thúy Thúy thông minh tuy hơi dè dặt, nhát gan nhưng việc nào làm ra việc nấy, cô đi công tác một thời gian để tìm hiểu tư liệu, chặn sự lừa gạt của tổng giám đốc Dương. Khi hoàn thành được thưởng 1 vạn tệ, mẹ Đại Lâm nghe tin lòng liền hớn hở như lượm được vàng. Liền mua trái cây đến nhà mẹ Thúy Thúy, nịnh hót. Một lần, em gái của mẹ Thúy Thúy ngõ lời muốn đưa căn nhà được ông bà ngoại cho Vương Hinh để cho Thúy Thúy đến ở. Bèn đưa chìa khóa, mà ngờ đâu mẹ Thúy Thúy quá tin vào Đại Lâm liền đưa chưa khóa cho anh. Mọi việc càng rối rém, căn nhà bị mẹ Đại Lâm nắm giữ và còn một người khác xuất hiện là mẹ ghẻ của mẹ Đại Lâm. Hai người đàn bà ra sức tranh giành căn nhà vì view nhìn được ra biển mà chẳng phải nhà của mình. Cuối cùng căn nhà lại thuộc về Vương Hinh nhưng kế hoạch lấy lại cho chị cả mẹ Thúy Thúy số tiền 20 vạn tế của bố Vương Hinh lại bất thành. Lần khác, mẹ Đại Lâm đến nhà, Thúy Thúy bèn vùng mình dùng gối đè đến nỗi mẹ Đại Lâm ngộp thở ngất xỉu, xe cấp cứu đi trong đêm. Đại Lâm nghe tin, đùng đùng đến nhà Thúy Thúy, tức giận đòi trả 10 vạn tệ bồi thường, bị bố Thúy Thúy dọa đến nỗi không dám ở lại. Ở trên trường, mẹ Đại Lâm là giáo viên, từng tố cáo hiệu trường tham ô và muốn trở thành giáo nhiệm. Nhưng kế hoạch không thành, càng lên càng thêm ghét. Đi đến đâu người người đều ức hiếp. Khinh miệt, đã già còn lắm chiêu. Nghe tin con trai ức hiếp, bà đến nhà mẹ Thúy Thúy chửi rủa, những lời chửi thâm thúy đến nỗi ghim vào người mẹ Thúy Thúy từng câu từng câu một mà chẳng thể làm gì. Khi hàng xóm nhà Thúy Thúy phản bác, mẹ Đại Lâm mắng to "Con gái bà ta bị con trai tôi chơi chán rồi, còn muốn ly hôn để thằng khác chơi! Cứ nghĩ ai cũng ngốc chắc, có người đàn ông nào cần cái thứ rác rửi của nhà bà ta chứ?". Từng lời nói cay độc, như con dao đâm thẳng vào tim mẹ Thúy Thúy, bà ức quá mà lăn dùng ra chết tại chỗ. Khi thấy mọi chuyện bất ổn, mẹ Đại Lâm mới ngừng chửi, vội về nhà. Vài phút sau, tiếng khóc thê lương vang lên trong căn nhà cũ kỉ, người đàn ông trụ cột gia đình, từng giọt nước mắt lăn dài chảy xuống. Còn Thúy Thúy vì bị bấn loạn tinh thần nên cả ngày chỉ ngủ, như một người có vấn đề về não. Mẹ Thúy Thúy được đưa đến bệnh viên nhưng không qua khỏi, cả ông bà ngoại, bố mẹ Vương Hinh, Hinh Hinh, Đại Thiếu, Minh Minh, mọi người khóc lóc thảm thiết "Người đầu bạc tiễn người đầu xanh". Khung cảnh thảm thiết vô cùng! Cuộc đời còn lại của Thúy Thúy như chỉ còn một vùng trời đen tối trước mặt. May rằng, nghe tin còn có tổng giám đốc Dương tức Dương Chiến đến nhà Thúy Thúy tìm hi vọng chữa bệnh cho cô. Anh tìm được một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Hồng Kong có thể chữa được bệnh, người người tương truyền. Thời gian chữa bệnh Thúy Thúy, tuy lúc đầu anh có hơi cáu gắt nhưng về sau lại là một người đàn ông đảm đang. Thúy Thúy dần bình phục, cô hoạt động cũng như có tiến bộ hơn. Ngày Thúy Thúy bình phục cũng đến, nhưng sợ rằng khi bình thường nghe tin mẹ mất cô lại buồn đau thê thảm. Trước lúc Thúy Thúy bình phục, mẹ Đại Lâm tưởng như ăn năn nhưng thật ra lại may mối cho bố Thúy Thúy một người vợ mới là Trương Tú Tú. Hai người cũng có ngày thành hôn. Trương Tú Tú trở thành mẹ ghẻ của Thúy Thúy và làm vợ của bố cô. Khi về Thanh Đảo, Thúy Thúy gần như đoạn tuyệt vời người bố mà cô luôn coi trọng. Mẹ vừa mất, liền có vợ mới " Thật chẳng ra thể thống gì ". Ông bà ngoại dù chưa biết chuyện nhưng đều tự mình ngầm biết, bố mẹ Vương Hinh cũng đã biết, nhất là mẹ Vương Hinh, bà đau khổ khi mất đi chị gái. Người thương bà nhất, có gì đều nhường cho bà. Thúy Thúy là vì điều kiện với Dương Chiến vì số tiền phí chữa bệnh cho cô nên phải về làm công ty anh. Thời gian hai người gắn bó, đến khi cô hỏi anh có yêu cô không, Dương Chiến, thực sự rất đau buồn nhưng nghiêm nghị trả lời "Không". Trái tim Thúy Thúy dường như tan nát, lạnh giá không còn gì bằng khi bị người duy nhất cô còn chỗ dựa từ chối. Ngày Đại Lâm và Thúy Thúy ly hôn cũng đến. Rốt cuộc, cuộc tình đầy ngang trái và khóc liệt, khiến bao nhiêu sinh mạng vô tội phải đến nơi "cửu tuyền" lạnh lẽo. Trước đó, mẹ Đại Lâm từng dẫn Bá Bá đến nhà Thúy Thúy sinh chuyện, rồi Bá Bá phải nằm viện, mẹ Đại Lâm đau khổ, bởi vì bà tham lam nên mới xảy ra cơ sự này. Vương Hinh bị nhốt vào tù, dù ba cô thường xuyên đút lót. Dương chiến cũng có hôn ước, thời gian từ khi bị từ chối, Thúy Thúy và Dương Chiến ít nói chuyện, có hôm bị những nhân viên cấp dưới cô từng giúp đỡ, ganh ghét vì được Dương Chiến quan tâm và giờ bị "thất sủng", họ nhân cơ hội dùng thủ đoạn chà đạp cô và âm mưu khiến cô bị giáng chức. Ngày Dương Chiến đi sang nước ngoài kết hôn đã định sẵn, Thúy Thúy dũng cảm đến căn biệt thự trong trời mưa để đến nói tiếng lòng của mình, níu kéo anh trở lại. Anh ngỡ ngàng khi thấy Thúy Thúy đã khác, lúc trước thân hình cô mũm mĩm đáng yêu, một Thúy Thúy chẳng lo âu, nghĩ ngợi giờ đây cứ như người mẫu. Cô đến để nói tiếng lòng chứ không phải này nọ, nhưng sau đó vào buổi sáng, cô rời đi, Dương Chiến cũng lập tức tiến hành ra nước ngoài kết hôn. Thực ra, anh muốn làm bá chủ thế giới rồi mới về chăm lo cuộc sống trọn vẹn sau này cho Thúy Thúy. Một thời gian sau, Thúy Thúy phát hiện mình khó chịu trong người, khi kiểm tra là một đứa bé đang hình thành trong bụng là con của Dương Chiến. Biết tin, cô vui mừng, nhưng người vui hơn là Trương Tú Tú, bà phận không thể có con, khi nghe tin, ngày nào cũng hầm món này, món nọ mang đến nhà bà ngoại tẩm bổ Thúy Thúy. Dần Dần, Tú Tú và Thúy Thúy lẫn ông bà ngoại, bố mẹ Vương Hinh cũng trở nên có thiện cảm với bà. Ngày nọ trên đường, lúc đó đứa bé cũng đã chào đời, được đặt tên là Hoa Ban do tính hay hóng chuyện, một chiếc xe lao tới, bà không để ý nên Thúy Thúy lấy thân làm tấm chắn cho con gái và Trương Tú Tú. Thúy Thúy bị xe tông văng chục mét, người nhà biết chuyện, đưa đến bệnh viện. Ai cũng nước mắt lưng tròng, người Thúy Thúy gọi trong giây phút hấp hối chính là Dương chiến. Khi mọi chuyện không ổn, anh lập tức ly dị với người phụ nữ bên nước ngoài, lập tức trở về, nghe tin từ Bố Vương Hinh, anh sững sốt khi Thúy Thúy đã từ giã cõi trần. Nước mắt từ trong hốc tuôn trào, ra đi khi để lại cho anh đứa con gái nhỏ là Hoa Ban. Hoa Ban khôn lớn, thừa hưởng sự lương thiện từ mẹ, và sự thông minh từ bố. Dương Chiến là gà trống nuôi con đến hết cuộc đời. Sau khi chết, được Hoa Ban chôn cùng cạnh mẹ, để hai người mãi mãi bên nhau. 2. Cảm nghĩ Thực sự, sau khi đọc cuốn sách mình cảm thấy cuốn sách bao chứa tất cả những đức tính của con người. Từ tham lam, quỷ quyệt, ranh ma, nịnh hót đến giả tạo, tác giả Kỷ Đạt rất thành công khi xây dựng những phẩm chất ấy vào trong các nhân vật của cuốn sách. Và cảm thấy mẹ của Đại Lâm rất ngang tàn và chi tiêu rất hẹp hòi, dù lúc nhỏ bà có từng nghèo khổ nhưng lại đối xử như thế thì không được. Kể cả việc nàng dâu chưa nói lời nào, lại sỉ nhục đến bố mẹ đẻ thật lòng thì rất bất bình. Tuy Đại Lâm không làm gì nhưng lại là tay sai, con cờ trong tay mẹ anh. Người mà anh sống cả đời là vợ chứ không phải là mẹ, thế mà anh lại vì chút chuyện, hồ đồ làm tổn thương người vợ trẻ. Đáng lẽ, anh nên ngồi xuống và bảo hai mẹ con từ từ nói chuyện, không nên hùa theo mẹ và bỏ vợ. Thúy Thúy là cô gái trẻ, được cưng chiều nhưng những thói quen hay được bố mẹ chiều chuộng cô có thể sửa, cũng không đến nỗi để mẹ Đại Lâm sỉ nhục bố mẹ đẻ có công ơn sinh thành với cô. Còn về gia đình Thúy Thúy, vì muốn con gái hạnh phục, hai ông bà quá nhu nhược và dễ tin người. Vốn Kỷ Đạt đã thể hiện phẩm chất của họ trong tác phẩm, một người cha chất phát, người mẹ hiền dịu. Mỗi người một tính cách, dù Vương Hinh có ngông cuồng nhưng vì muốn bảo vệ chị gái và gia đình chị ấy mới làm thế. Qua cuốn sách, mới có thể thấy, lòng người thật đáng sợ, chuyện gì cũng có thể làm, dù có nghèo khổ hay giàu sang đừng để con người chúng ta bị tha hóa vì những đồng tiền. Cuốn sách cũng nâng cao giá trị, ma lực của đồng tiền mà khiến con người đi vào sa ngã. Mẹ Đại Lâm chính là một nhân chứng, đồng tiền đã làm bà đi vào những bước đường cùng, sai lầm nối tiếp sai lầm chẳng thể nào sửa được. Cuốn sách rất đáng để bạn đọc, hãy thử đọc nó và để lại bình luận dưới đây nhé! Chỉnh sửa cuối 24 Tháng tám 2021 mẹ chồng nàng dâu ngôn tình review sách tiền
Mẹ Đại Lâm vừa cuống vừa giận, xém chút nữa đã nôn ra máu, nhất thời mất đi lý trí, nhưng vẫn không dám tấn công Vương Hinh. Bà lập tức lao nhanh đến Thúy Thúy, tát mạnh liên tiếp sáu, bảy cái tát vào mặt Thúy Thúy. - Vừa rồi mẹ Đại Lâm vẫn luôn cố giả vờ bình tĩnh. Bà nghĩ bố mẹ Thúy Thúy là người lớn, sẽ không thể để Vương Hinh gây ra chuyện, cho nên bà không bỏ chạy, giữ vững được thái độ điềm tĩnh trước hiểm nguy của người nhà giáo nhân dân, hơn nữa còn có Đại Lâm và bố Đại Lâm, cậu mợ Đại Lâm yểm trợ cho bà. Bá Bá không đến, cậu không thích trò ăn của người khác, vì vậy còn bị bố mẹ cậu chửi “Được ăn miễn phí mà không ăn, đồ ngu!” Nhưng mẹ Đại Lâm không thể ngờ được, bố mẹ Thúy Thúy lại bị Vương Hinh đuổi ra ngoài. Lúc này, họ đang ở bên ngoài đập cửa, dặn Vương Hinh không được làm bừa, Vương Hinh bỏ ngoài tai. Đến tận khi họ đập vỡ bàn, mẹ Đại Lâm mới định thần lại “Ôi ôi, đánh thật à, không xong rồi, tôi phải chạy thôi!” Vương Hinh chặn mẹ Đại Lâm đang định chạy ra ngoài lại, túm lấy mặt bà. Đại Lâm cuống lên, vung cánh tay vào Vương Hinh, bị Đại Thiếu nắm chặt lấy, rồi hất mạnh. Bố Đại Lâm định lao vào, bị Minh Minh chặn lại. Mẹ Đại Lâm quên mình, lao đến “Dám động vào con trai ta, bà già này sẽ liều mạng với chúng mày!” Hai bên hằm hằm nhìn nhau, giữ nguyên cục diện một lúc, Vương Hinh ngồi lên chiếc ghế chưa bị đá nhào, vắt chân chữ ngũ, nhìn chăm chăm vào bà mẹ Đại Lâm tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu tươi “Nói xem, bao giờ trả lại cho nhà bác tôi 20 vạn tệ? Chị tôi chắc chắn đòi ly dị, mau nôn ngay 20 vạn ra cho tôi, nếu không, cẩn thận tôi sẽ cho các người tuyệt tử tuyệt tôn!” Mẹ Đại Lâm vừa nghe xong, chợt nhảy dựng lên, số tài sản 280 vạn tệ của nhà Thúy Thúy, bà còn chưa lấy được, lại còn bảo bà nôn ra 20 vạn. Trong suy nghĩ của bà, số tiền 20 vạn này sớm đã trở thành tài sản cá nhân của gia đình bà, bắt bà nôn ra, thà bắt bà chết còn hơn! Mẹ Đại Lâm vừa cuống vừa giận, xém chút nữa đã nôn ra máu, nhất thời mất đi lý trí, nhưng vẫn không dám tấn công Vương Hinh. Bà lập tức lao nhanh đến Thúy Thúy đang đứng run lẩy bẩy ở góc tường, tát mạnh liên tiếp sáu, bảy cái tát vào mặt Thúy Thúy. Máu mũi Thúy Thúy chảy ròng ròng. Mọi người đều ngẩn người kinh hãi trước khung cảnh trước mắt. Vương Hinh thì như hóa thạch. Thúy Thúy bị bất ngờ không kịp phản ứng, không chống đỡ lại được, bị đánh đến ù cả hai tai. Vương Hinh từ phía sau lao đến đá vào lưng mẹ Đại Lâm, vội vàng đến xem Thúy Thúy, máu mũi Thúy Thúy chảy đầm đìa khắp mặt, kinh hoàng thất sắc, miệng run rẩy mấp máy không nói lên lời. Vương Hinh nhìn thấy cô chị họ từ nhỏ đến lớn không dám nói to, không ngờ bị người ta bạt cho mấy cái bạt tai ngay trước mắt mình, tức đến xanh cả mặt, bộ mặt đằng đằng sát khí khiến ai nấy đều sợ hãi. Mẹ Đại Lâm thấy tình thế không ổn, vội bò đi tìm cách ra ngoài để báo cảnh sát, dù sao đây cũng là xã hội có luật pháp. Vừa rồi bà bị Vương Hinh đánh, nhưng ở trong tình cảnh này, cũng không dám kêu đau. Bò được mấy bước, trước mặt xuất hiện chiếc quần hàng hiệu đắt tiền, còn có một đôi giày da cá sấu sáng bóng. Mẹ Đại Lâm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, là Đại Thiếu, bạn trai của Vương Hinh. Cậu ta nói “Tôi không đánh đàn bà, Hinh Hinh, em đến đây, đừng có đứng đó mà thổn thức nữa”. Vương Hinh cầm lấy cái ghế ném vào mẹ Đại Lâm, mẹ Đại Lâm kêu thất thanh một tiếng, rồi ngất xỉu. Đại Lâm và bố Đại Lâm cuống cuồng định lao đến đỡ, bị Minh Minh đạp cho ngã nhào. Người trong nhà hàng nghe thấy tiếng động khác thường, sợ xảy ra chuyện vội vàng báo cảnh sát. Tất cả mọi người đều bị giải về đồn. Thúy Thúy không ngờ lại gặp lại chị cảnh sát lần trước. Nữ cảnh sát kinh ngạc nhìn Thúy Thúy mặt sưng bầm, máu me đầy người, toàn thân run rẩy. Cả đoạn đường đi, Vương Hinh nhất mực không cho cô lau máu đi, nói đây là bằng chứng. Thúy Thúy đành phải lúng ta lúng túng để nguyên máu đến gặp cảnh sát. Vương Hinh, Đại Thiếu, và cả Minh Minh chào hỏi cảnh sát như là rất thân quen với họ. Đại Thiếu và Minh Minh lấy thuốc ra châm cho cảnh sát, luôn miệng gọi “anh”, rồi cười như tạ lỗi. Anh cảnh sát cao to đẩy điếu thuốc ra “Thôi thôi thôi! Sao lại để tôi nhìn thấy các cậu nữa vậy? Biết là được rồi! Nói xem, lần này lại đánh ai vậy?” Minh Minh cười hi hi “Anh Trương, đây là thuốc lá nhập khẩu em nhờ người mua hộ đấy, ngon lắm, anh thử xem”. Anh Trương nhận thuốc, gõ vào đầu cậu ta một cái “Tên nhóc này, trí nhớ kém, từ sau ít gây chuyện phiền phức cho tôi thôi!” Vương Hinh kéo Thúy Thúy lại, nói “Anh Trương, đây là chị em, anh xem, chị ấy bị mẹ chồng đánh cho máu me đầm đìa, chắc là đánh đến nỗi bị điếc rồi, bọn em báo án!” “Chắc em lại bịa chuyện rồi, xã hội ngày nay, làm gì có mẹ chồng đánh con dâu?” Anh Trương nói. Vương Hinh cuống lên, vội kéo cậu Đại Lâm cũng phải đến đồn công an lại, hỏi “Ông cũng ở hiện trường! Ông nói xem, có phải chị gái ông đánh không?” Cậu Đại Lâm định biện giải vài câu, nhìn thấy anh Trương và bọn Vương Hinh, nuốt nước bọt, gật đầu. Cậu Đại Lâm là đồ hèn, ức hiếp kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh, gặp kẻ yếu, ông ta ra sức ức hiếp, gặp kẻ ghê gớm, ông ta lập tức biến thành con chó cụp đuôi. Vương Hinh nghiến răng nghiến lợi thuật lại toàn bộ câu chuyện, khiến Thúy Thúy và cậu Đại Lâm nghe đến choáng cả đầu. Vương Hinh nói như sau “Lần trước chị em đã bị mẹ chồng và con trai bà ta đánh cho máu me be bét. Lần này, mẹ em nói bác em mời cả nhà họ đến Tiểu Triệu Hưng ăn cơm. Em muốn nhân cơ hội này nói lý với họ! Em nói chị em nhất định ly hôn, mau trả lại cho nhà bác em 20 vạn tệ, không ngờ bà già chết tiệt đó tham tài sản hơn cả mạng mình, vừa nghe nói bảo bà ta trả lại 20 vạn, liền lao đến đánh chị em ra nông nỗi này, anh thấy đấy, chị em yếu ớt như Lâm Đại Ngọc, sức trói gà không chặt, cứ thế chịu đánh, em phải kéo bà già đó ra, đá cho bà ta một cái, con trai bà lao đến đánh em… Bọn em chỉ tự vệ một cách chính đáng thôi!”. Đánh nhau là đúng, nhưng thứ tự lại đảo lộn, cậu Đại Lâm không cam tâm, hoa chân múa tay chửi Vương Hinh ăn nói linh tinh. Nữ cảnh sát lau máu cho Thúy Thúy, bị Vương Hinh ngăn lại, nói sẽ đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra ngay, tai Thúy Thúy đã bị điếc, nhất định phải kiện lên trên, vừa nói vừa lén cấu Thúy Thúy một cái. Nữ cảnh sát hỏi Thúy Thúy “Chúng tôi nói, em có nghe được không?” Thúy Thúy không biết làm thế nào, cô không quen nói dối, đành phải nhìn nữ cảnh sát, há há miệng. Nữ cảnh sát tưởng Thúy Thúy thực sự bị điếc, thở dài, nói với anh Trương “Đây chính là cô con dâu của cái bà lần trước tấn công cảnh sát. Lần trước, bà ta và con trai bà đã liên thủ đánh cô gái này chảy máu đầu, sau đó lại xé quần áo tôi. Đây này, mới mấy hôm, lại đánh cho cô gái bị điếc luôn”. “Mau đưa đến bệnh viện kiểm tra, bạo lực gia đình, ngẩn cả ra đây làm gì?” Anh Trương chau mày nói. Chỉ để Minh Minh lại trong đồn công an, bố mẹ Thúy Thúy và Vương Hinh, cả Đại Thiếu nữa đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra chỉ là bị thương nhẹ, màng nhĩ không bị thủng, tai cũng không có vấn đề gì. Nhưng Vương Hinh kiên quyết nói Thúy Thúy không nghe được, Thúy Thúy quả thực bị ù tai, nên cô cúi đầu không lên tiếng. Thế nên, sau khi kiểm tra hồi lâu, bác sĩ kết luận “Do bị ngoại lực tấn công dẫn đến điếc tạm thời”. Vương Hinh cầm giấy giám định đến tòa án tố cáo. Bố mẹ Thúy Thúy xót con gái, nhưng không biết làm thế nào, cũng không ngăn được Vương Hinh, đành phải đến nhà em gái nhờ cứu viện. Mẹ Vương Hinh và mẹ Thúy Thúy đều không tán thành ly hôn, nói mẹ chồng Thúy Thúy dù có tệ hơn nữa, cũng không sống cả đời với bà ta, Đại Lâm vẫn tốt là được. Còn bố Vương Hinh lại ủng hộ ly hôn, ủng hộ việc kiện cáo đòi lại 20 vạn tệ. Nhưng đáng tiếc là một đọ ba, ý kiến vô hiệu. Đại Lâm cũng bị thương, nhưng không đáng ngại. Mặt mẹ Đại Lâm quấn đầy băng trắng, mặt mũi sưng tấy, rụng mất mấy chiếc răng, mũi còn hơi vẹo đi, nghiêm trọng nhất là bị gai cột sống, đi lại vặn vẹo. Lúc đầu, nhà Đại Lâm đòi kiện lên tòa, vừa nghe nhà Thúy Thúy đã khởi kiện trước, đều ngẩn cả ra. Nghĩ lại, không cam tâm, vẫn đi kiện. Việc đánh nhau được xử lý theo kiểu tranh chấp nhân dân. Trước đây Đại Thiếu và Minh Minh suốt ngày đánh đấm ẩu đả, hai bọn họ ra ra vào vào đồn công an nhiều đến mòn cả đế giày, nên đã thân quen với bọn anh Trương. Anh Trương biết tính hai đứa, lần này không xảy ra án mạng, không bị tàn phế, cộng với tiền án lần trước của mẹ Đại Lâm, cảnh sát chỉ giáo huấn hai cậu một hồi rồi thả ra. Mẹ Đại Lâm không cam tâm, chẳng lẽ bị chịu đòn oan? Cầm sổ khám bệnh kiện ra tòa, đòi gia đình Thúy Thúy bồi thường 15 vạn tệ. Còn tiếp... Trích Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu, tác giả Kỷ Đạt, NXB Hội Nhà văn ấn hành
Đời người phụ nữ, đi sai một bước, cả trăm bước xiêu vẹo. Bây giờ, nhà em gái và nhà thông gia như nước với lửa, bà lại không thể làm gì. Mẹ Thúy Thúy thật chỉ muốn nhảy lầu cho xong.> Đọc từ đầu - Sau khi về nhà, bố Vương Hinh thư thái uống trà, giục vợ gọi điện cho mẹ Thúy Thúy, dặn bà không được cho mẹ Đại Lâm vay tiền. Mẹ Vương Hinh dở khóc dở cười, tiện tay tát yêu chồng, nói “Anh nghĩ người ta đều ngớ ngẩn cả sao, số tiền 20 vạn của chị em còn chưa lấy lại được, còn ngốc nghếch đến độ nhét tiền vào đó nữa chắc?” Bố Vương Hinh cười, nắm tay vợ, nói “Chỉ sợ ngộ nhỡ bà ta đến vay tiền chị em, vừa khóc vừa nài xin, anh dám chắc chị em sẽ cho bà ta mượn, có khi còn chẳng viết giấy nợ nữa kia.” Mẹ Vương Hinh nghĩ ngợi, đúng thế thật, mẹ Đại Lâm ma mãnh như quỷ, đủ mọi mưu kế, lúc Thúy Thúy cưới chẳng phải đã lừa được 20 vạn của chị, đi lừa thêm lần nữa cũng có khả năng lắm, thêm nữa, chị gái cứ sợ Thúy Thúy ly hôn, càng cố gắng để lấy lòng cả nhà Đại Lâm. Thế là, mẹ Vương Hinh gọi điện cho chị gái, nói cho bà biết việc này. Mẹ Thúy Thúy lại hỏi “Bố Hinh Hinh thực sự muốn nhượng lại căn hộ với giá 20 vạn?” Mẹ Vương Hinh ngẩn người, không ngờ chị gái lại hỏi đến vấn đề này. Vì sợ xảy ra sự cố, nên chỉ trả lời qua quýt “Đúng vậy, chẳng phải vì Thúy Thúy cả sao?” Hai chị em trò chuyện thêm một lúc, rồi gác máy. Không ngờ mẹ Đại Lâm đến nhà Thúy Thúy thật, bà ngồi bên cạnh mẹ Thúy Thúy, rút khăn tay ra lau nước mắt, vừa khóc lóc vừa nói “Chị à, tôi thật có lỗi với chị, có lỗi với Thúy Thúy, tôi thực sự không có tiền, căn hộ đó quả thực tôi không thể lấy lại được, tôi và ông lão nhà tôi vẫn chuyển đến nhà kho sống thôi…” Bà khóc lóc mấy ngày liền trước mặt mẹ Thúy Thúy, nhưng vẫn nhờ người đi vay tiền, vay được 10 vạn. Đại Lâm vẫn ngày ngày đến nhà Thúy Thúy cơm nước dọn dẹp giặt giũ quần áo, lúc rảnh tay thì thở vắn than dài, nói “Con thật muốn đến ngân hàng để cướp tiền! Con không có tài cán gì, không thể kiếm được căn nhà tốt để Thúy Thúy ở, con thật vô dụng. Thôi thà để Thúy Thúy đi tìm được người tốt hơn!”. Khi mẹ Đại Lâm dè dặt khéo léo hỏi mẹ Thúy Thúy có thể cho bà vay 10 vạn hay không, mẹ Thúy Thúy lại đồng ý. Mẹ Thúy Thúy vay mượn đồng nghiệp được đủ 10 vạn tệ, liền đưa cả cho mẹ Đại Lâm, còn yêu cầu mẹ Đại Lâm viết giấy nợ. Mẹ Đại Lâm toan tính, bảo Đại Lâm viết, như vậy thì món nợ 10 vạn tệ này sẽ thuộc về Đại Lâm và Thúy Thúy. Bây giờ, lương của Thúy Thúy hàng vạn tệ, đương nhiên là Thúy Thúy trả nợ, Đại Lâm không phải bận tâm. Mẹ Thúy Thúy không dám nói chuyện này với bố và em gái, sợ bị mắng. Bố Vương Hinh tìm gặp mẹ Đại Lâm nói cái thẻ tín dụng lúc đầu ghi số cho bà không dùng được nữa, đổi sang một tên chủ tài khoản và số tài khoản khác đã được đánh máy rõ ràng in ra giấy, đưa cho bà, bảo bà chuyển khoản vào đó. Nhà Vương Hinh chuẩn bị sang tên cho mẹ Đại Lâm, bên ngoài phòng giao dịch, bố Vương Hinh cầm giấy tờ nhà và hồ sơ đăng ký sang tên đưa cho mẹ Đại Lâm xem tỉ mỉ, sau đó bảo mẹ Đại Lâm mau chuyển khoản 20 vạn tệ vào tài khoản, mẹ Đại Lâm vội vàng đến ngân hàng để chuyển khoản, hớn hở quay lại, thúc giục bố Vương Hinh và Vương Hinh đang đợi ở trung tâm giao dịch mau làm thủ tục sang tên. Bố Vương Hinh cười nhạt, đến bàn tư vấn hỏi vài câu, bảo mẹ Đại Lâm đưa chứng minh nhân dân của bà ra, trong lúc bà lấy chứng minh nhân dân, bố Vương Hinh gọi điện thoại cho mẹ Vương Hinh, hỏi vợ, mẹ Vương Hinh nói chẳng có xu nào được chuyển khoản vào tài khoản. Bố Vương Hinh thoáng chau mày, hỏi mẹ Đại Lâm “Bà đã chuyển tiền vào tài khoản chưa? Chắc là phải nhận được ngay chứ? Sao vẫn chưa nhận được?” Mẹ Đại Lâm băn khoăn, nói có thể hệ thống ngân hàng hơi chậm, lát nữa là nhận được ngay. “Vậy thì hãy đợi thêm chút nữa.” Vương Hinh nói “Con đi mua kem ăn đây.” Một lát sau, Vương Hinh mua hai hộp kem về, cô và bố mỗi người một hộp, mẹ Đại Lâm không có phần. Dù khát khô cả cổ, mẹ Đại Lâm vẫn cứ trơ mắt nhìn hai bố con họ thưởng thức món kem, bà không nỡ bỏ tiền ra mua. Cả đời bà tằn tiện, bà không nỡ mua quần áo cho mình, chưa bao giờ dám mua que kem, nhưng đối với chồng, con trai và Bá Bá lại khác hẳn, muốn gì được nấy, luôn cố chọn thứ tốt nhất để mua cho họ, thứ đắt nhất cho họ ăn, quả thực là vợ hiền mẹ tốt điển hình của Trung Quốc. “Thật không có giáo dục!” Mẹ Đại Lâm bực bội nghĩ thầm. Ít ra bà cũng là người lớn, Vương Hinh dám không đưa kem mời bà, chẳng buồn nói câu xã giao nào. Còn bố Vương Hinh cứ cười nói với con gái, dường như không hề nhìn thấy bà khát khô đến nỗi cứ phải liếm môi. Cho dù bà không khát, về phép lịch sự, bố Vương Hinh cũng phải dạy con gái cần phải biết mời bà kem mới phải! “Thật vô giáo dục!” Mẹ Đại Lâm chửi thầm lần nữa. Nhưng ngoài miệng không dám nói gì, cũng không dám để lộ sắc mặt không vui bởi bà đang đối diện với Vương Hinh. Nếu là Thúy Thúy, bà đã sớm cất tiếng chửi bới rồi. Lần đầu tiên, mẹ Đại Lâm cảm thấy Thúy Thúy là một cô gái ngoan hiền lương thiện. Đợi Thúy Thúy trở lại, sẽ để cho nó và Đại Lâm sống thật vui vẻ, sinh thêm đứa con, cả nhà này sẽ thật tuyệt vời. Mẹ Đại Lâm cứ nghĩ, rồi tự mỉm cười. Một tiếng đồng hồ trôi qua, tiền vẫn chưa vào tài khoản. Bố Vương Hinh nhíu mày lần nữa, nhưng lại an ủi mẹ Đại Lâm “Đừng sốt ruột, có lần có khách hàng chuyển khoản cho tôi, ngân hàng nói sẽ nhận được ngay, nhưng tận chiều ngày hôm sau, tôi mới nhận được, hệ thống ngân hàng hay có vấn đề lắm.” Mẹ Đại Lâm dò hỏi “Anh Vương, hay là chúng ta cứ làm thủ tục chuyển nhượng trước?” “Vậy không được! Lúc đầu đã nói rõ, tiền trao cháo múc, bây giờ tiền vẫn chưa vào tài khoản, nếu xảy ra chuyện gì, nhà đã chuyển nhượng sang cho bà, tôi không nhận được tiền, thế thì biết tính sao chứ?” Bố Vương Hinh từ chối luôn. “Ôi, chúng ta là thông gia thân thiết như vậy, sao tôi lại có thể lừa anh được, tôi làm nhà giáo cả đời, không phải là loại người đó đâu! Không tin, anh đi hỏi mà xem!” Mẹ Đại Lâm cuống quá đứng bật dậy, hơi kích động. Bố Vương Hinh không phản ứng “Tôi không cần biết bà là người như thế nào! Vương mỗ tôi là người làm ăn kinh doanh, lẽ nào phải đi lần từng nhà để hỏi về khách hàng của tôi là loại người nào rồi mới giao thiệp sao? Bà thông gia, cứ phải tiền nong rõ ràng! Đây là nguyên tắc của tôi!” Đợi mãi đến tận 4 giờ chiều, mẹ Vương Hinh gọi điện đến bảo tiền vẫn chưa vào tài khoản. Mẹ Đại Lâm cuống lên, đòi đến ngân hàng hỏi xem thế nào. Bố Vương Hinh đứng dậy, nói “Bà hãy đi hỏi xem, tôi không thể đợi thêm nữa, ngày mai tiền vào tài khoản, chúng ta hãy đến sang tên vậy!” Nói xong liền bước đi. Mẹ Đại Lâm than phiền với nhân viên ngân hàng hồi lâu, họ nói chắc là sẽ vào tài khoản ngay thôi, đã chuyển khoản cho bà rồi, hay là mai lại đến, nếu chưa về tài khoản, ngân hàng sẽ kiểm tra giúp bà. Mẹ Đại Lâm buồn bực trở về nhà. Chiều ngày hôm sau, 20 vạn tệ vẫn chưa về tài khoản. Mẹ Đại Lâm vô cùng lo lắng, bố Vương Hinh nổi giận chỉ trích bà là đồ lừa đảo! Nếu đã là lừa đảo, bố Vương Hinh bèn báo công an, báo rằng mẹ Đại Lâm là tội phạm lừa đảo. Cảnh sát điều tra, số tiền đó đã vào tài khoản ngay chiều hôm đầu tiên, chuyển vào tài khoản một người ở Quảng Châu! Liên hệ với cảnh sát Quảng Châu, kiểm tra máy quay, trong máy hiện ra, khi tiền vừa mới vào tài khoản, liền bị một người trẻ tuổi đeo kính râm, đội mũ chuyển sang sáu tài khoản khác, lần theo sáu tài khoản đó, trong vòng hai tiếng đồng hồ, lần lượt bị người thanh niên đó rút hết. Thế nhưng đều không điều tra ra được ai là chủ những tài khoản này. Mẹ Đại Lâm kêu than một tiếng, suýt ngất lịm đi. Bố Vương Hinh cười nhạt, chỉ vào mẹ Đại Lâm, nói với cảnh sát “Kẻ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Tài khoản bà gửi tiền vào có phải là của tôi đâu! Bà chuyển 20 vạn tệ đến tận Quảng Châu, tìm họ hàng của bà lấy đi hết, còn muốn lừa tôi, giục tôi mau sang tên cho bà! Anh cảnh sát, quyết không thể để kẻ lừa đảo này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” Mẹ Đại Lâm ngẩn người đờ đẫn, mặt xám xịt như người chết, sau đó lao ra khỏi sở công an, lao đến những chiếc xe đang đi lại trên đường, miệng hét lớn “Đừng cản tôi, tôi không muốn sống nữa!” Giằng co hồi lâu, mẹ Đại Lâm bị anh Trương cảnh sát kéo trở lại sở công an. Dọc đường, bà khóc nghẹn ngào, vừa khóc vừa nắm lấy tay áo anh Trương nài xin “Anh cảnh sát, anh phải giúp tôi tìm lại được 20 vạn tệ, nó là cả mạng sống của tôi!” “Thật khéo diễn!” Bố Vương Hinh cười lạnh lùng “Hôm đó tôi đặc biệt đi tìm bà, đưa cho bà tờ giấy đã ghi rõ số tài khoản và tên chủ tài khoản, bà không chuyển tiền vào đó, bà đã chuyển cho ai?” Mẹ Đại Lâm vội vàng lấy từ trong túi ra tờ giấy đó, biện giải “Chính là tờ giấy này! Tôi đã chuyển đúng vào tài khoản ghi ở đây! Anh xem đi!” Bố Vương Hinh cầm lấy tờ giấy đó, cầm bằng hai tay, nhìn một lúc, nói quả quyết “Không phải tờ này! Tôi không quen ai tên là Kim Phổ Nhân, người Hàn Quốc à? Họ hàng nhà bà à?” Bố Vương Hinh lại giở trò! Nhỡ may mẹ Đại Lâm đưa tờ giấy này đi kiểm định dấu vân tay, thì sẽ kiểm tra ngay ra dấu vân tay của bố Vương Hinh, vậy thì việc bố Vương Hinh nói ông không đưa tờ giấy này cho mẹ Đại Lâm sẽ trở nên mâu thuẫn. Thế nên, bố Vương Hinh nói khích mẹ Đại Lâm, để bà đưa tờ giấy ra, ông cầm lấy, thế chẳng phải là đã có dấu vân tay rồi sao! Mẹ Đại Lâm ngẩn người “Sao lại thế được chứ? Chính là tờ này!” Bố Vương Hinh nói “Số tài khoản tôi viết trong hợp đồng là tài khoản tôi thường dùng, mấy hôm trước có vị khách hàng nói chuẩn bị chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, tôi sợ lẫn lộn với tiền của bà nên đưa cho bà số tài khoản khác. Đây là tài khoản của một khách hàng của tôi ở Quảng Châu, đợt này tôi phải chuyển cho ông ta 40 vạn tệ. Qua điện thoại, tôi đã nói rõ với ông ấy rằng tôi sẽ chuyển cho ông 20 vạn trước, số còn lại mấy ngày sau sẽ chuyển nốt. Việc này có phải hôm đó tôi đã nói rõ rồi không?” Mẹ Đại Lâm gật đầu. Bố Vương Hinh nói tiếp “Ông ta nói số tài khoản với tôi qua điện thoại, tôi còn sợ viết tay không rõ ràng, đã sai một nhân viên trong công ty tôi đánh máy in ra, bảo cậu ta đánh cỡ chữ to, đậm, bởi tôi cũng cần phải dùng đến để chuyển khoản cho ông ấy, nên in ra mấy bản liền, đưa bà một bản, trong ngăn kéo của tôi vẫn còn mấy bản. Số tài khoản thì tôi không nhớ, nhưng tên thì tôi nhớ, ông ta họ Lưu, chứ không phải là họ Kim gì đó như của bà. Anh cảnh sát, tôi có thể gọi cậu nhân viên đó làm chứng cho tôi.” Vừa nói xong, bố Vương Hinh liền gọi điện thoại cho cậu nhân viên đó cầm mấy bản ghi số tài khoản đó đưa đến sở công an. Chỉ lát sau, cậu nhân viên đó đã cầm mấy tờ giấy đến, hoàn toàn chứng thực lời của bố Vương Hinh. Bố Vương Hinh tức giận nói “Chính là tờ này!” Mẹ Vương Hinh cầm khăn tay lau nước mắt, nói với mẹ Đại Lâm “Vì bà mà suýt nữa chúng tôi đã đắc tội với khách hàng! Tôi cứ băn khoăn, không biết đã xảy ra sự cố gì? Vừa rồi, bố Hinh Hinh gọi điện cho tôi, tôi mới biết thì ra bà chuyển tiền vào tài khoản của một người họ Kim nào đấy, bà thật quá đáng!” Bố Vương Hinh nghĩ một lát rồi nói “Tôi hiểu cả rồi, bà biết đây là tài khoản ở Quảng Châu, bèn tìm ngay tài khoản của người họ hàng ở Quảng Châu, chuyển tiền vào đó, rồi cứ liên tục giục tôi sang tên. Hừ! Bà thật quắt quá!” Mẹ Đại Lâm cũng kịp phản ứng lại, hét lên “Tôi hiểu rồi, các người là một lũ lừa đảo, chẳng qua là muốn mượn căn nhà này để lừa lấy lại số tiền 20 vạn tệ của mẹ Thúy Thúy chứ gì? Ha… ha, nằm mơ! Tôi nói cho các người biết, trong số tiền 20 vạn này, có 10 vạn là tôi vay được từ mẹ Thúy Thúy! Đại Lâm viết giấy nợ, bảo Thúy Thúy nhà ông trả nợ đi! Ha… ha! Muốn đấu với tôi à! Còn lâu nhé!” Trong mắt bố Vương Hinh thoáng hiện lên sự kinh ngạc phẫn uất, mẹ Vương Hinh há to miệng, Vương Hinh nhảy dựng lên, nói “Nói bậy! Bác tôi còn có thể cho bà vay tiền được sao?” Mọi biểu hiện của bà đều bị anh Trương lão luyện dày dặn kinh nghiệm quan sát kĩ lưỡng. Bố Vương Hinh cầm di động bấm số gọi cho mẹ Thúy Thúy “Chị cả, vừa rồi mẹ Đại Lâm nói, trong số tiền 20 vạn tệ mua nhà của Hinh Hinh, có 10 vạn là chị cho vay à?” Mẹ Thúy Thúy biết không thể giấu được, bèn nói thật “Chị thấy bà ấy cũng đáng thương lắm, hơn nữa, cũng là vì Đại Lâm và Thúy Thúy...” “Có viết giấy nợ không?” “Viết rồi.” “Ai viết thế?” “Đại Lâm.” Bố Vương Hinh suýt giận đến ngất xỉu, hỏi tiếp “Có viết thời hạn trả tiền không?” “Ơ? Không biết, để chị xem!” Mấy phút sau, mẹ Thúy Thúy quay lại “Ôi, quên viết rồi, không sao chứ?” Mặt bố Vương Hinh tối sầm lại, hét lớn vào điện thoại “Chị có bị điên không? Mẹ Đại Lâm đã chuyển 20 vạn tệ vào tài khoản nhà họ hàng của bà ta rồi, sau đó tay không mà muốn lừa lấy căn nhà của Hinh Hinh!” Mẹ Thúy Thúy lại bực bội, nói “Không thể nào! Mẹ Đại Lâm là một người thật thà, chỉ là tính khí không được tốt cho lắm. Sao bà ấy có thể lừa em chứ? Hay là có hiểu lầm gì?” Bố Vương Hinh giận đến nỗi chỉ thiếu nước hộc máu mồm, tắt phụp điện thoại, ông giận quá không thốt nên lời. Ông có lòng tốt muốn giúp Thúy Thúy lấy lại 20 vạn, không ngờ lại bị mẹ Thúy Thúy trách móc, thật tức không thể nào chịu nổi! Vương Hinh và mẹ thấy ông ôm lấy ngực, không thốt nên lời, mặt trắng bệch, vội vàng chào anh Trương, rồi đưa ông đến bệnh viện. Bác sĩ nói bố Vương Hinh bị bệnh mạch máu vành tim không được tức giận, sau này cần phải chú ý, bố Vương Hinh cười đau khổ, nói với vợ “Tôi vốn khỏe mạnh như sắt đấy, từ khi Hinh Hinh bị chó cắn, tôi thường cảm thấy tức ngực, thì ra bị làm cho tức giận quá mà mắc phải bệnh mạch máu vành tim. Mẹ Vương Hinh hối hận khôn nguôi, đáng lẽ ra không nên đưa chìa khóa căn hộ của Hinh Hinh cho chị gái, để xảy ra chuyện lớn thế này. Buổi tối, mẹ Vương Hinh đến nhà chị gái, mắng như tát nước vào mặt chị! Lúc này mẹ Thúy Thúy đã bị mẹ Đại Lâm khóc lóc kêu than từ chiều làm cho đầu óc quay cuồng, giờ lại bị mẹ Vương Hinh nổi giận lôi đình ở nhà chị gái, bực tức bỏ đi, để lại mẹ Thúy Thúy một mình nuốt nước mắt và thầm tự trách mình. Cả đời bà sống thật thà chất phác, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại ai, bà cứ ngỡ mọi người trong thiên hạ đều giống bà, đều không đi hại người khác. Bà chỉ có mình Thúy Thúy, hạnh phúc của Thúy Thúy chính là hạnh phúc của bà. Nếu Thúy Thúy mới kết hôn đã ly hôn, liệu có thể lại tìm thấy được hạnh phúc sao? Đại Lâm dù không phải là thập toàn thập mĩ, nhưng đối xử với Thúy Thúy khá tốt. Còn về mẹ Đại Lâm, cũng chỉ có thể cố gắng chung sống hòa thuận, chỉ mong lấy tấm lòng đổi lấy tấm lòng. Mẹ Thúy Thúy thấy rất nhiều người phụ nữ ly hôn, nuôi con một mình rất vất vả khó khăn, vừa không có tiền, vừa không có tuổi xuân, chẳng mấy chốc đã già nua. Nhiều phụ nữ không có nhà, nếu chồng cũ không trợ cấp tiền nuôi dưỡng, nỗi khó nhọc nuôi con một mình thật khó mà tưởng tượng nổi. Không phải mẹ Thúy Thúy ích kỉ, muốn căn nhà của Hinh Hinh, mà bà muốn nhân lúc mình còn sống, cố gắng hết sức mình, trải ra cho Thúy Thúy một con đường dễ đi nhất, nếu không, Thúy Thúy thực sự phải trải qua những tháng ngày thê lương của những người phụ nữ ly hôn. Là mẹ, đây là điều đau lòng nhất. Đời người phụ nữ, đi sai một bước, cả trăm bước xiêu vẹo. Bây giờ, nhà em gái và nhà thông gia như nước với lửa, bà lại không thể làm gì. Mẹ Thúy Thúy thật chỉ muốn nhảy lầu cho xong. Hết trích đoạn Trích Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu, tác giả Kỷ Đạt, NXB Hội Nhà văn ấn hành
mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu