người bị trời trồng
Trong trồng trọt, người ta thường cày bừa đất trước khi gieo trồng và tháo nước khi cây bị ngập úng vì cày bừa đất giúp đất tơi xốp và thoáng khí, tạo điều kiện thích hợp cho quá trình hô hấp, phát triển ở thực vật Trắc nghiệm KHTN 7 có đáp án Chân trời
Bước 1: chọn giống lan hạc vỹ. Nên chọn những cây chưa phát triển mầm mới để cây có thể đâm chồi sau khi trồng. Khi đó cũng không phải chăm sóc cây nhiều, chỉ chăm sóc cây lúc bắt đầu nảy mầm vào mùa xuân. Chọn những cây có thân màu xám bạc, thân không bị dập
Khi bạn bị người mà mình hết mực yêu thương quay lại phản bội bạn, bạn đến với Chúa Giêsu bạn sẽ được Ngài yêu thương và chia sẻ với bạn. Việc nhận biết Chúa Giêsu sẽ đưa ta đến sự nhận biết nhau là anh em con một Cha trên Trời. Đẹp làm sao khi mọi người
Giáo án công nghệ 10 cánh diều. Giáo án tải về là file word, được soạn theo mẫu CV 5512. Giáo án có đủ các bài trong chương trình kì I + kì II. Cách trình bày chi tiết, khoa học. Công nghệ 10 cánh diều chương trình mới. Do đó, bộ tài liệu này sẽ là sự tham khảo hữu ích, cũng như giúp giúp giáo viên nhẹ nhàng hơn
Dựa vào mục đích sử dụng của người chơi mà trồng sam hương tại vị trí mình mong muốn. Nếu bạn chơi sam hương mini bạn nên trồng vào các chậu cây nhỏ và hạn chế tưới nước. Nếu trồng vị trí rộng thì bạn nên thường xuyên cắt tỉa để cây không mọc sai hướng bonsai của bạn. Bạn nên lựa chọn giống cây sam hương chuẩn xác và đúng chất lượng để nuôi trồng.
hp oppo a3s tiba tiba mati total dan tidak bisa dicas. Ở Quảng Nam có câu thành ngữ “Đứng trơ trơ như trời trồng”, diễn tả một thế đứng thẳng, hầu như không nhúc nhích. Phải chăng ông cha ta muốn nhắc lại truyền thuyết “trời trồng” thường gặp ở những huyện vùng cát Tam Kỳ, Núi Thành, Hội An... hay các làng ven sông Thu Bồn?Từ truyền thuyết...Chuyện xưa kể rằng, do kiếp trước ông bà, cha mẹ ăn ở thất đức thế nào đó nên con cháu của họ ở độ tuổi còn trinh thì bị trời quở phạt bằng cách “trồng” thẳng họ vào lòng đất. Người bị “trời trồng” thường là còn trẻ, là cư dân ở những vùng cát; họ tự nhiên bị bắt đứng chết trân một chỗ, giữa bãi cát mà không thể cựa quậy và tự giải thoát được, cứ thế cho đến khi “chìm” thẳng đứng vào lòng đất. Truyền thuyết còn nói rằng, khi có người bị “trời trồng” thì chỗ đất xung quanh họ đứng rất nóng, hào quang trên đầu của họ vụt sáng lóe lên!Tại làng Kỳ Anh của xã Tam Phú, Kỳ hiện có một nổng cát kỳ dị, dân địa phương gọi là nổng Cây Dừng đọc theo tiếng địa phương, thực ra là cây vừng, tức cây lộc vừng. Nhiều cụ già vẫn truyền lại câu chuyện này Năm 1470, vua Lê Thánh Tông trên đường “Nam chinh bình Chiêm” bằng thủy quân, khi đi qua vùng biển này gặp lúc hoàng hôn thấy cảnh vật rất đẹp bèn ra lệnh cho chiến thuyền dừng lại để tướng sĩ nghỉ ngơi qua đêm. Khi đội thuyền dừng lại, nhà vua nhìn về phía tây thấy giữa dải cát trắng phau nổi lên một nổng lớn, trên đó có cây cối um tùm. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng màu hồng rực rỡ từ phía tây chiếu thẳng vào chỗ cây to nhất, tỏa ra một ánh hào quang rực rỡ. Ngài bèn cưỡi con ngựa hồng mao lúc nào cũng chinh chiến cùng mình, phóng lên đỉnh đồi. Khi đến nơi, luồng ánh sáng trên cây dừng vụt tắt. Con ngựa hồng liền hí lên vang dội. Từ trong thân cây, một con hồng mao khác y hệt con ngựa nhà vua cưỡi vụt bay ra, nhằm thẳng hướng nam mà phóng, kéo theo vầng hào quang rực rỡ. Cũng ngay lúc đó, con ngựa của nhà vua đang cưỡi bỗng dưng quỵ bốn chân xuống, lún dần, lún dần và mất hút vào lòng rằng, trời có ý muốn thay ngựa cho mình, nên vua Lê Thánh Tông bèn cưỡi ngựa hồng mao mới, lập tức quay lại chiến thuyền và đốc quân sĩ hành quân cấp tốc…Làng cát ven biển Quảng Nam hồi đầu thế kỷ XX. Ảnh tư liệu... đến chuyện nayTrong tác phẩm “Cây Dừng Thiêng” NXB Quân đội nhân dân - 2008 của nhà văn Đỗ Xuân Đồng, một người con của làng Kỳ Anh, có kể lại chi tiết Vào những năm 1969-1970, bọn địch quyết liệt “bình định” vùng quê này, chúng đã đốn phá cây dừng. Hôm ấy trời đang nắng như thiêu như đốt, bỗng từ đâu mây đen ùn kéo tới, sấm nổ đùng đùng. Khi mây tan, mọi người thấy từ hướng tây một quầng ánh sáng màu hồng chiếu thẳng vào đỉnh đồi có cây dừng vừa bị chặt… Sau khi cây dừng bị đốn thì xảy ra chuyện lạ, một tên lính bình định tham gia đốn cây giữa trưa đi ngang qua đỉnh đồi bỗng bị “trời trồng”, hắn bị vùi thẳng đứng vào lòng cát trắng! Nghe bạn bị chết, 3 tên lính khác xông lên đỉnh đồi thử xem ma quỷ dám làm gì mình, liền bị mìn clay-mo do du kích địa phương đặt quật chết cả ba. Tiếp đó ít lâu, lại có chuyện một đêm bọn lính bình định đi phục kích về, qua nổng cát Cây Dừng bỗng thấy những bóng ma từ gốc cây bò ra, sợ quá, cả đám bỏ chạy. Một tên bị chìm vào cát mất tích…Từ truyền thuyết “trời trồng” kể trên cho thấy một điều chung Tất cả nạn nhân dù yếu như người hoặc mạnh như ngựa khi bị “trời trồng” đều không thể làm gì được, không thể tự giải thoát cho cát Kỳ Anh bây tìm lời giảiThực ra, trên thế giới hiện tượng “trời trồng” không phải là hiếm gặp, nếu không nói là rất phổ biến. Tại Florida Mỹ có chuyện 2 sinh viên dạo chơi ven hồ Okeechobee thì một người bị “trời” hút thẳng vào lòng đất theo tư thế thẳng đứng trước sự chứng kiến đầy kinh ngạc của người còn lại. Trong chiến tranh thế giới lần thứ 2, quân đội Mỹ khi hành quân trên đất Đức cũng đã chứng kiến một hiện tượng kỳ bí một chiếc xe vận lương lớn trong đoàn quân lương gần làng Weimar Đức bị nuốt chửng vào lòng đất, trước mắt hàng trăm binh sĩ mà không hề để lại dấu vết gì. Kể từ đó, thế giới mới thật sự để tâm nghiên cứu hiện tượng “trời trồng”, “hố đen trên cát” hay còn gọi là “hiện tượng cát lún”.Sau nhiều năm nghiên cứu, các nhà khoa học cho rằng, những nơi có cát hạt nhỏ, tròn, trơn và từng là nơi nằm giữa một dòng nước chảy mạnh thì hội đủ điều kiện để trở thành “cát lún”. Nếu vô tình bước vào vùng cát ấy thì coi như sa vào hố tử thần. Điều đáng nói là, trong một bãi cát mênh mông, chỉ có một vài chỗ là rơi vào vùng “cát lún”, trong khi bề mặt của chúng cũng có vẻ cứng như loại cát thường. Hạt cát lún thường tròn, trơn, có thể tự chuyển động quanh nhau và “chảy” như một dòng sông dưới lòng nhiều năm nghiên cứu, các nhà khoa học cho rằng những nơi có cát hạt nhỏ, tròn, trơn và từng là nơi nằm giữa một dòng nước chảy mạnh thì hội đủ điều kiện để trở thành “cát lún”. Nếu vô tình bước vào vùng cát ấy thì coi như sa vào hố tử thần. Điều đáng nói là, trong một bãi cát mênh mông, chỉ có vài chỗ là rơi vào vùng “cát lún”, trong khi bề mặt của chúng cũng có vẻ cứng như loại cát thường. Hạt cát lún thường tròn, trơn, có thể tự chuyển động quanh nhau và “chảy” như một dòng sông dưới lòng đất. Vì vậy, nếu vô tình sa chân vào cát lún thì phải cố gắng chạy thật nhanh, trước khi có thể lún sâu hơn. Nếu đã sa hẳn vào “hố tử thần” hoặc đã bị “trời trồng” rồi, thì nhanh chóng tháo tất cả vật nặng trên người; cố gắng nằm xuống, ngửa mặt lên trời giống như đang “bơi ngửa” và từ từ dịch chuyển nhẹ nhàng đến chỗ đất cứng gần nhất, mọi cử động phải bình tĩnh, nếu không muốn bị “trời trồng”.Phải chăng từng chứng kiến tai nạn “cát lún” đối với những người quanh mình song không thể lý giải được, nên người Quảng gọi là đó là hiện tượng “trời trồng”, rồi khoác lên nó muôn điều kỳ bí như chúng ta đã từng nghe kể và truyền tụng suốt mấy trăm năm nay? LƯU ANH RÔ
Tục ngữ có câu Người đang làm, trời đang nhìn, người bất thiện, sẽ bị trời trừng phạt. Mọi lời nói và hành động của chúng ta, luôn có thế lực vô hình đang âm thầm theo dõi từng li từng tí, nhất cử nhất động một người đều sẽ trở thành cuốn sổ ghi chép lại những việc làm thiện, ác của bản thân. Dưới đây là 2 câu chuyện để cho chúng ta đáng suy ngẫm. Cuộc đời rất công bằng, có cho đi ắt sẽ được đền đáp Chuyện kể rằng ngày xưa có một người con trai tên là Ngô Tử Điềm. Cuộc đời anh sẽ sống trong một gia đình trọn vẹn như bao người nếu như mẹ anh ta không đột ngột qua đời. Sau đó, lại một chuỗi sự xui xẻo đến với anh khi cha anh quyết định đi thêm một bước nữa, mang về cho Ngô Tử Điềm một người mẹ kế. Sống với mẹ kế không phải là điều dễ dàng gì. Ít lâu sau, bà ta lại còn sinh thêm một đứa con trai cho cha cậu. Thế là mọi thứ trong nhà bà ta luôn phân biệt đối xử với cậu và đứa em trai cùng cha khác mẹ kia. Dù là đồ ăn, thức uống hay đồ chơi, cho đến chỗ ngủ người mẹ kế đều dành phần tốt đẹp hơn cho con trai mình. Sự thiên vị của bà mỗi ngày lại càng gieo thêm vào tâm Ngô Tử Điềm những uất ức, đau buồn. Sau này lớn lên, Ngô Tử Điềm kết hôn, người mẹ kế lại tiếp tục ghét bỏ cả người vợ của anh. Nhiều lần Ngô Tử Điềm muốn đi tìm bà ta để nói lý lẽ, nhưng người vợ đều can ngăn lại. Một ngày cha của anh mất đi, ông để lại rất nhiều gia tài ruộng vườn cho ba mẹ con. Thế nhưng với bản tính tham lam đố kỵ, người mẹ kế lại tranh giành những mảnh ruộng màu mỡ, đưa cho vợ chồng Ngô Tử Điềm vài mảnh ruộng nhỏ, đất đai chẳng mấy tốt tươi. Lần này anh thật sự không thể nhịn được nữa, nhất định đi nói cho rõ ràng với bà ta. Vậy mà người vợ lại tiếp tục ngăn cản. Lần này cô vợ từ tốn bảo, cái gì là của mình thì sẽ là của mình, không cần phải tranh chấp. Còn đã không phải của mình, có tranh đấu cũng chẳng được lợi gì. Nghe vợ nói Ngô Tử Điềm cùng ậm ừ nghe theo. Quả thật lời người vợ nói chẳng sai. Người con trai của mẹ kế vì được nuông chiều từ nhỏ, sống trong nhung lục đủ đầy, lớn lên càng trở nên kiêu ngạo, ỷ lại vào tài sản mà ăn chơi đua đòi. Không những thế, anh ta còn có thói rượu chè cờ bạc. Kết cục, chẳng bao lâu, số ruộng vườn nhà cửa đều phải đem bán lấy tiền trả nợ cho anh ta. Hai mẹ con lại trở về trắng tay. Ngô Tử Điềm không phải người không biết điều, nhưng kỳ thật trong hoàn cảnh như vậy ai cũng sẽ thấy hả dạ vô cùng. Nhưng người vợ của Ngô Tử Điềm lại một lần nữa lên tiếng. Cô nói sống ở đời cần có tấm lòng bao dung, thấy khó khăn nên giúp đỡ, đằng này lại từng là người chung một nhà. Người ta xấu ác là chuyện của họ, nhưng đừng để sự xấu xa của họ làm ảnh hưởng đến tấm lòng lương thiện của ta. Nghe vợ nói cũng có lý. Thế là hai vợ chồng Ngô Tử Điềm đi đón mẹ con người mẹ kế về, chẳng những cho chỗ ăn chỗ ngủ, còn khuyên người em trai kia buông bỏ bài bạc, chỉ cho anh ta một công việc làm. Người mẹ kế và cậu em trai xúc động không thôi, quyết tâm tu tâm dưỡng tính. Từ đó bọn họ sống hòa thuận hạnh phúc cùng nhau. Ít lâu sau người vợ của Ngô Tử Điềm hạ sinh được 3 người con, sau này lớn lên, cả 3 người con đều đỗ tiến sĩ, công thành danh toại, lại hiếu thuận với cha mẹ. Ai nấy đều hết mực ngưỡng mộ phúc báo của nhà Ngô Tử Điềm. Người ta nói con sinh ra sẽ hưởng phúc báo từ cha mẹ rất nhiều. Vì thế một người cha người mẹ hiểu chuyện và sống có đạo đức, chắc chắn con cái sinh ra cũng sẽ hòa thuận, lại thông minh học hành, sau này báo đáp cho cả mẹ cha lẫn quê nhà. Trung thực là phẩm cách quý giá Lão Vương và Lão Mã là chủ của hai quán rượu cách nhau không xa, một người rất biết ăn nói và thông minh, còn một người thì trung thực và cứng cỏi. Lão Vương giao tiếp rộng và công việc làm ăn vô cùng phát đạt, còn Lão Mã thì trầm tính nhưng khách hàng quay lại cũng không phải ít. Có một đoạn thời gian, chi phí mọi thứ đều tăng lên khiến cả hai phải đau đầu trong việc kinh doanh. Có lượng khách và sự nổi tiếng rồi, lão Vương liền sinh ra tư tưởng không đứng đắn, nấu thực phẩm cũ có sẵn và kém chất lượng cho khách, tuy nhiên lợi nhuận lại tăng gấp bội. Còn Lão Mã bên kia vẫn trung thực như trước kia, đảm bảo nguyên liệu, chất lượng, kinh doanh rất vất vả, tốn sức. Một lần nọ, có một khách hàng đến quán rượu của lão Vương và chọn được con cá lớn nhất đang còn sống. Tuy nhiên Lão Vương đã lén đổi một con cá nhỏ hơn một chút đã chết và cho vào nồi. Nào ngờ khách hàng này lại là người “sành” ăn cá, anh ta nói rằng con cá mà anh ta chọn, mắt không phải như vậy. Hơn nữa, còn bắt cân tại chỗ, nhất quyết không bỏ qua cho quán rượu và làm lớn chuyện. Cuối cùng, quán rượu đã bị cưỡng chế điều tra và chấn chỉnh, danh tiếng cũng theo đó mà tụt dốc nghiêm trọng, từ đó không còn náo nhiệt như trước nữa. Sau khi sự việc này xảy ra, sự làm ăn trung thực của quán rượu lão Mã càng nhiều người biết đến hơn, mỗi ngày khách đông đến nỗi không còn một ghế trống. Có thể thấy rằng mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm, và làm những việc đúng với lương tâm mới mang đến những điều tốt đẹp nhất. Quang Minh Sưu tầm
REVIEW CUỐN SÁCH ĐƯỢC CHUYỂN THỂ THÀNH PHIM KINH ĐIỂN “The man who planted trees” phục sinh vùng đất chết “Khi tôi nghĩ về một người đàn ông, chẳng có gì ngoài một cơ thể, một tinh thần, đã đủ để biến một vùng sa mạc thành miền đất Canaan, tôi phát hiện ra rằng con người luôn có thể làm nên điều tuyệt diệu. Nhưng khi tôi nghĩ về quyết tâm, niềm đam mê và sự hào phóng không bao giờ cạn, tôi dành sự ngưỡng mộ với người nông dân cao tuổi, ít học này, và cũng là người đã làm việc của Chúa trời.” Phim của Frédéric Back sở hữu sự dè dặt nhưng chu đáo, phản ánh các vấn đề sinh thái mà không đối thoái gay gắt với khán giả. Là một nghệ sĩ của trường phái điện ảnh ấn tượng, với nét bút chì phác thảo từng mảnh nhỏ của cuộc sống, những rung cảm chưa-từng-nghe-nói-đến, khám phá nhận thức và thực tại, Back dựng lại một câu chuyện nổi tiếng thời hậu Thế chiến thứ nhất thông qua lời tường thuật, cú pháp, ngôn ngữ lời nói và văn học, tạo nên một cấu trúc đi theo tuyến tính, rồi lại lật ngược và thay đổi cách chúng ta cảm nhận về câu chuyện. L’homme qui plantait des arbes The man who planted trees 1987 chắc chắn là một trong những kiệt tác được nhớ đến nhiều nhất của Back. Hàng thập kỷ sau khi bộ phim ra đời, nó vẫn là bước ngoặt trong cách kể chuyện phim hoạt hình, và là một trong những bộ phim vĩ đại nhất. Bộ phim vĩ đại chỉ vỏn vẹn 30 phút này dựa truyện ngắn của nhà văn/nhà hoạt động môi trường người Pháp Jean Giono. Bộ phim của Back hay câu chuyện gốc của Giono nói về những chuyện to tát, tinh tế, phức tạp một cách nhẹ bẫng. Đó là một câu chuyện lạc quan về một người đàn ông trẻ lạc lối qua dãy Alps của Pháp, làm bạn với người chăn cừu già đơn độc Elzéard Bouffier, người ngày qua ngày không ngừng nghỉ gieo những hạt cây sồi trên một vùng khô cằn, hoang vu ở Provence. Nói đến Provence là nói đến Van Gogh, người bị mê hoặc bởi những cánh đồng hoa, những ngôi nhà bằng đá, cây oliu, cây bách, những phế tích còn sót lại… Người ta nhớ mãi người đã vẽ lại sự đẹp đẽ, nhưng lại không biết đến người kiến tạo nên sự đẹp đẽ. Có thể nhân vật Bouffier không có thật, nhưng ông chính là hình ảnh đại diện cho những gì mà bàn tay, khối óc có thể làm nên điều kỳ diệu, không cần thứ máy móc hay công cụ hiện đại nào. Ông cũng là một đại diện cho thứ triết lý “trở lại tự nhiên” của con người hiện đại hôm nay, khi đã chán chường và mệt mỏi với bê tông cốt thép. Phim được dựng theo phong cách khá xa lạ với những bộ phim hoạt hình chúng ta hay thấy ngày nay. Phong cách hoạt hình dè dặt, tỉ mỉ được đặt cân bằng với lời kể người kể chuyện Christopher Plummer. Theo quan điểm của Back, hình ảnh càng động, người ta càng ít nghe bạn nói, bởi vì luôn có xung đột giữa mắt và tai. Những nét bút chì chuyển động nhịp nhàng như làn gió đã làm nên một bộ phim hấp dẫn. Nét bút thì đơn sơ, nhưng để làm nên được 30 phút đó, Back đã “vẽ” trong suốt 5 năm ròng. Phần lớn câu chuyện diễn ra trên những triền đồi trọc với một người đàn ông đội mũ vành chỉ như chấm nhỏ, không có sự giúp đỡ của màu sắc, chỉ có những mảng nâu, xám, cực kỳ giản đơn, khắc họa nên một môi trường bị vùi dập và những con người mất hết hy vọng. Hình ảnh chuyển động ngày càng dồn dập, nét bút ngày càng tăm tối, lòng người ngày càng quặn đau và hoang tàn như chính vùng đất đó. Dần dần, trưởng thành theo những mầm cây lớn lên, màu sắc trở nên đa dạng, phong phú, thổi một làn gió mới khiến người ta phải hít hà trong hạnh phúc. Tất cả có được nhờ một người lặng lẽ gieo trồng hạt giống, trên vùng đất không thuộc sở hữu của ông ấy, mà ông cũng chẳng biết nó thuộc về ai. Nhà làm vườn, kiến trúc sư Russell Page nói Trồng cây không chỉ mang lại sự sống cho con người, mà cả giấc mơ về một thế giới tốt đẹp hơn. Cây trong câu chuyện The man who planted trees có mối liên hệ với hy vọng và tuyệt vọng. Sự hủy diệt môi trường và bất ổn xã hội được gắn bó chặt chẽ trong câu chuyện và cả thế giới thực. Wangari Maathai, người từng giành giải Nobel Hòa bình với phong trào Vành đai xanh ở châu Phi, đã viết trong dịp kỷ niệm 20 năm cuốn sách ra đời Giống như The man who planted trees, tôi nhìn thấy cộng đồng nhân văn được phục hồi cùng hàng cây. Đây không phải hiện tượng huyền bí. Nó là thực tế về sự tồn tại của con người. Con người không thể phát triển ở một nơi mà môi trường tự nhiên bị suy thoái. Văn hóa, giá trị nhân văn không thể tồn tại mà không có tự nhiên. Chúng ta thấy Cây trong cuộc sống của những người dân bị tước đoạt quyền tiếp cận tài nguyên thiên nhiên. Buộc phải tồn tại trong một môi trường đen đúa như than, họ sống khó khăn và cay đắng. Người kể chuyện đã nhận xét về sự hủy hoại khi con người không còn hy vọng “Những gia đình, tụ tập bên nhau trong một môi trường quá khắc nghiệt dù đông hay hè, không tìm thấy lối thoát cho những xung đột nhân cách không ngừng… Gió cứ thổi không ngừng, xoắn xít các dây thần kinh. Dịch tự tử, dịch điên rồ, và cả dịch giết nhau…” Nhưng điều đó thay đổi sau nỗ lực của Elzéard Bouffier “Mọi thứ đã thay đổi. Ngay cả không khí. Thay vì những cơn gió khô khốc khắc nghiệt đã từng ở thế tấn công, giờ là làn gió nhẹ nhàng tràn ngập hương hoa. Tiếng nước reo trong vắt men theo những ngọn đồi… Tôi thấy đài phun nước được xây dựng, chảy tự do. Điều tôi cảm động nhất, có ai đó đã trồng cây bồ đề chừng 4 tuổi vươn cao mạnh mẽ, như biểu tượng không thể tranh cãi về sự phục sinh.” Trồng cây là một hành động tích cực của con người. Sự kiên trì khiêm tốn trong người chăn cừu đó đã đem lại sự sống cho “một vùng đất khô cằn và mệt mỏi vì không có nước”. Cảnh quan mới là sự phát triển không chỉ với con người, mà cả thiên nhiên tăng đa dạng sinh học, tăng cường khả năng phục hồi, và môi trường sống mới. Chúng ta thấy trong “lò cây” của sự nhỏ nhen, tham vọng, tranh cãi là nguồn gốc của sự bất hạnh. Ngược lại, Elzéard Bouffier đã tìm thấy “một cách tuyệt vời để hạnh phúc!” Elzéard Bouffier sống rất đơn giản. Trong thế giới tĩnh lặng và cô đơn, ông đã phát triển một kết nối với đất mà không cần phải sở hữu nó. Ông sẵn sàng thay đổi lối sống từ người chăn cừu thành nghề nuôi ong để phù hợp với nhu cầu của đất. Ông không tìm cách áp đặt ý chí của mình lên đất. Ông hiểu rằng phần lớn các cây sẽ tự tìm cách sinh sôi nảy nở ngay cả trong môi trường khắc nghiệt nhất. Sự chấp nhận và không áp đặt đó là phẩm chất quan trọng trong mối quan hệ lành mạnh, không chỉ giữa con người với thiên nhiên, mà cả con người với con người. Elzéard không trồng cây vì phần thưởng thực dụng nào, cũng chẳng phải vì mục đích cao cả gì. Ông trồng cây đơn giản là vì tin rằng “không trồng sẽ chết”, ông tìm thấy sự hài lòng và hạnh phúc trong công việc của mình. Ông chăm sóc bản thân đủ để sống đến gần 90 tuổi mà vẫn có sức gieo trồng hạt giống. Theo người kể chuyện, “ông là một trong những vận động viên của Chúa.” Elzéard vượt qua ranh giới của tính ích kỷ và sự vi tha. Ông tìm thấy niềm vui vô hạn từ công việc sáng tạo của mình. Bởi vì anh ấy làm nó ra khỏi một nơi giữa sự ích kỷ và vị tha, anh ta không cần xác nhận từ người khác và anh ta không ghi ra. Anh ta tìm thấy sự hài lòng của chính hãng và niềm vui vô tận trong công việc của mình. “Khi tôi nghĩ về một người đàn ông, chẳng có gì ngoài một cơ thể, một tinh thần, đã đủ để biến một vùng sa mạc thành miền đất Canaan, tôi phát hiện ra rằng con người luôn có thể làm nên điều tuyệt diệu. Nhưng khi tôi nghĩ về quyết tâm, niềm đam mê và sự hào phóng không bao giờ cạn, tôi dành sự ngưỡng mộ với người nông dân cao tuổi, ít học này, và cũng là người đã làm việc của Chúa trời.” * Canaan Trong Kinh thánh, xứ Canaan là hình bóng về nơi yên nghỉ trên trời, là cơ nghiệp của Tín đồ Chúa. Với người Do Thái, Canaan được xem là miền đất hứa, miền đất của sữa và mật, vì thế, để chiếm được nó, người Do Thái phải đổ không ít xương máu mới có được.
I Am a Promise The Children of Stanton Elementary School The Man Who Planted Trees Photos Movie Info The story of a shepherd's single handed quest to re-forest a barren valley. Genre Drama, Animation Original Language French Canada Director Frédéric Back Runtime 30m Cast & Crew Critic Reviews for The Man Who Planted Trees Audience Reviews for The Man Who Planted Trees There are no featured reviews for The Man Who Planted Trees because the movie has not released yet . See Movies in Theaters
Ông Vừ Rả Tênh rơm rớm nước mắt khi nhắc đến người cha quá cố của mình “Bố tôi tên là Vừ Pà Rê. Ông làm Phó Chủ tịch xã Tây Sơn cho đến năm 1988 thì nghỉ hưu. Những buổi rảnh rỗi đi rừng với bố, tôi thấy ông thường thở dài, rồi nghẹn ngào nói với chúng tôi Ngày xưa, cả vùng này bạt ngàn pơ mu, có nhiều cây đã hàng trăm năm tuổi. Rừng của trời trồng đấy. Vào những năm 1990, một đơn vị khai thác lâm nghiệp vào khai thác gỗ, họ dọn sạch trơn chỉ trong vòng 3 năm, bất kể cây to hay nhỏ”. Ông Tênh cũng thở dài Cả dãy Pu Lon này gần như bị cạo trọc. Bố tôi buồn lắm, ông nói, con cháu sau này lớn lên dễ mà không còn nhận biết cây pơ mu của quê ta hưu, bố Vừ Pà Rê cứ lang thang trong rừng, mỗi bữa mang về một ít cây pơ mu nho nhỏ, trồng giắm vào các khu đất gần nhà. Một hôm, ông gọi 6 người con đến và nói “Rừng trời trồng đã bị khai thác hết rồi. Cha con ta phải trồng lại rừng thôi, phải trồng lại rừng cho đời sau”.Vâng lời cha, ông Tênh và các anh em đã cơm đùm cơm nắm vào rừng. “Đi mất cả buổi sáng chúng tôi mới đến được khu rừng còn có ít cây pơ mu sót lại. Ngày tìm, đêm nghỉ, mà mỗi người cũng chỉ đào được chừng vài ba chục cây giống cao chừng nửa mét. Hết chuyến này đến chuyến khác, 7 cha con tôi cứ miệt mài tìm cây…”.Những cây pơ mu đầu tiên đã được cắm xuống khu đồi Huồi Giảng, vốn trước đây là cánh rừng pơ mu ngút ngàn. Nhưng để nhanh chóng phủ xanh một diện tích lớn như vậy thì chỉ cha con cụ Rê không thể kham nổi. Cụ cùng các con đi vận động dân bản thì gần như ai cũng lắc đầu “Cây nhỏ thế này đến bao giờ mới bán được gỗ”.“Cha tôi mang theo khát vọng trồng rừng đi gặp ông Vừ Chồng Pao, lúc bấy giờ là Chủ tịch UBND huyện Kỳ Sơn. Ông Pao mừng lắm, khen ngợi cha tôi và quyết định đưa Dự án 327 về xã Tây Sơn, để mọi người cùng chung sức trồng lại rừng”, ông Tênh nhớ Dự án, có tiền nhưng bà con vẫn không ưng cái bụng, họ cho rằng trồng cây lâu ăn quá, không bằng đi rừng. “Phải thông cảm cho bà con, hồi đó đói lắm, lo cái ăn từng bữa chưa đủ, nói chi đến trồng rừng”, ông Vừ Giống Phử, người con thứ 5 của cụ Rê chia Phử xúc động “Cha tôi không một chút nản chí, ông nói, không ai trồng thì ta trồng thôi. Thế là 7 cha con chúng tôi lại lên rừng tìm cây về trồng”.Nhưng cây pơ mu giống cũng hết. Cụ Rê lại vận động các con tìm hái quả pơ mu về ươm giống. Mỗi quả pơ mu chỉ có khoảng từ 5 đến 10 hạt nhỏ li ti, phải phơi phóng cho đủ nắng, rồi ngâm nước ấm với tỷ lệ nhất định nó mới chịu nảy mầm. “Bị hỏng nhiều mẻ lắm, hạt bị thối hết. Cha con tôi phải thử hết cách này đến cách khác. Ngày hạt pơ mu nảy mầm, cả nhà vui lắm. Tôi nhớ như in nét mặt của cha tôi, rạng ngời, ông nói cười suốt cả ngày”, ông Phử nói như lại mất thêm vài ba tháng, cây pơ mu mới lên được chừng một gang tay, lúc này mới đem ra trồng. Cứ thế, hết đợt này đến đợt khác, cây lớn đến đâu, cha con cụ Rê lại mang ra rừng trồng đến đó. Ông Phử nhớ lại, cha tôi bảo, trồng đến bao giờ hết đất trọc ở xã Tây Sơn này mới thôi. Ông Vừ Rả Tênh bên gốc pơ mu cổ thụCho nhiều đời sauTheo chân những người con của cụ Rê và cả một “đoàn khách du lịch nhí”, chúng tôi cùng lên núi. “Hiếm hoi lắm hôm nay mới có ánh mặt trời”, ông Vừ Rả Tênh huơ huơ hai bàn tay như để được sưởi ấm. Những hàng cây pơ mu gần 30 năm tuổi dần dần hiện ra trước mắt chúng tôi, thẳng tắp, xanh ngát. Trên đỉnh đồi, chủ nhân cho đặt nhiều ghế gỗ để mọi người có thể nghỉ ngơi, xa xa mạn phía Tây là một số xích đu, võng để trẻ con nô ngửa mặt đón những tia nắng yếu ớt xuyên qua những tán lá dày đặc, thoả sức hà hít mùi tinh dầu pơ mu thơm nức, thật là sảng khoái. Những cái mệt nhọc của buổi leo núi vừa rồi đã tan biến tự lúc nào, tôi khe khẽ “Có một cây là có rừng và rừng sẽ lên xanh”.Ông Vừ Rả Tênh cười thật hiền từ, nhỏ nhẻ hoài niệm Trước lúc mất, cha tôi đã chia đều các khu rừng cho các con và dặn dò, khu rừng phải để lại cho đời sau, phải làm khu sinh thái để mọi người đến nghỉ dưỡng và nhất là ông cứ nhắc đi nhắc lại là, phải để cho con cháu đời sau biết cây pơ mu của quê hương mình. Vì thế mà anh em chúng tôi đã góp tiền để mở đường lên rừng, sắm sanh ghế bàn, võng, xích đu… để ai cũng được đến nghỉ ngơi.“Mùa này lạnh nên ít người, chứ mùa Hè thì các cháu thanh niên lên đây đông lắm, người từ các huyện khác cũng tìm đến. Gia đình không hề thu tiền, chỉ mong các cháu đến càng đông càng tốt, lúc đó ý thức bảo vệ rừng chắc chắn sẽ được nâng lên”, ông Tênh tâm trên đỉnh đồi Huồi Giảng, phóng mắt ra xa đến tận đỉnh Pu Lon, ông Tênh cho biết, 7 cha con ông đã trồng được tổng cộng 48ha rừng pơ mu. Và, sau khi cha con ông ươm giống thành công, những khu rừng pơ mu đã thành hình hài, một số bà con trong xã cũng đã tích cực trồng rừng. Vì thế mà đến nay, xã Tây Sơn đã trồng lại được gần 70ha rừng pơ mu.“Không chỉ người dân trong xã mà người các xã khác muốn trồng pơ mu, cha tôi đều cho giống và chỉ dạy cách trồng rừng rất tỉ mỉ. Ông Vừ Vả Chống ở xã Huồi Tụ, người rất thành công với rừng pơ mu là “học trò” cưng của cha tôi đấy”, ông Tênh cho gốc cây pơ mu mỡ màng, ông Vừ Rả Tênh cười thật tươi và nói, anh em chúng tôi hứa với nhau rồi, không bán rừng đâu, phải để lại cho nhiều đời sau…
người bị trời trồng